Trong bóng tối ngập tràn tiếng động cơ vang dội và mùi của món tôm cá mà cả đời này hắn không thể ăn được nữa, Tông Hàng cảm thấy đâu đó trên bầu trời như có pháo hoa nở rộ rực rỡ. 
Hắn vậy mà lại thấy được Dịch Táp. 
Hắn cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, hắn cho rằng cô chỉ là hạng râu ria “quê mùa” của nhà họ Dịch ở Campuchia, hắn còn vụng trộm nghĩ sau này nếu mình có con gái hoặc cháu gái, hắn sẽ đặt tên cho nó là “Ức Táp (*)” để tưởng nhớ vị ân nhân này, hắn sẽ không ngại người khác cảm thấy phiền phức mà kể cho chúng nghe về những gì đã trải qua này ở Campuchia, khi kể, Dịch Táp chắc chắn sẽ mang một màu sắc truyền kỳ không thể phai mờ, mãi mãi trẻ trung, xinh đẹp, lương thiện và mang trong mình một thân tuyệt kĩ như vậy. 
(*) Ức (忆) và Dịch (易) trong tiếng Trung đồng âm [yì], ngoài ra chữ “ức” còn có nghĩa là hồi tưởng, nhớ lại (trong “ký ức” đó). 
Ban nãy chính là cô gọi “anh Tiểu Khương” sao? Nghe mới êm tai làm sao, gã đàn ông này cũng tốt số thật. 
Tỉnh Tụ nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: “Đi thôi chứ, Tông Hàng, nhìn gì thế?” 
À đúng, vẫn còn đang đứng chắn đường người ta trên boong thuyền kìa. 
Tông Hàng lấy lại tinh thần, rảo bước bắt kịp Tỉnh Tụ, không nhịn được quay đầu nhìn lên, cửa lên thuyền vừa mới lại có thếm một đám người nữa, giữa những bóng người đan vào nhau lố 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058398/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.