Thân mình Dịch Táp bay lên, cô hét thất thanh. 
Cao như vậy, ngã xuống nhất định là chết chắc, hơn nữa vẻ ngoài sẽ rất thảm. 
Lại thấy da đầu lại bị kéo căng một phát, thân mình treo sững giữa không trung. Dịch Táp chỉ cảm thấy da mặt căng chặt hướng lên trên trên, con mắt cũng bị kéo xếch lên thành dáng mắt nhọn chỉ từng thấy trong kinh kịch. 
Mẹ nó! Túm tóc cô treo lơ lửng giữa trời, có còn coi cô là người nữa không thế? 
Tóc chắc chắn không thể chịu nổi sức nặng này, Dịch Táp cảm thấy mình như nghe thấy tiếng từng sợi tóc bật gốc hoặc đứt phựt. Cô cắn răng dựng thẳng người, hai chân đạp lên một lỗ tổ, hai tay bám ở một lỗ tổ khác, nghiêng mạnh đầu, đâm đầu về phía sường ngực Dịch Tiêu. 
Chiêu này hoàn toàn là giết người một vạn tự tổn hại một vạn, huống hồ đầu Dịch Táp cũng chẳng phải đặc biệt cứng rắn gì, va chạm một cú, Dịch Tiêu cố nhiên bị đau buông tay, nhưng bản thân Dịch Táp trước mắt cũng tối sầm lại, lảo đảo muốn ngã, bất chấp nhìn kỹ, ngón tay gắt gao bám lấy mặt nghiêng của lỗ tổ. 
Cảm giác da đầu nới lỏng thật tuyệt, trước đó sợi nào sợi nấy đều bị túm chặt, ba hồn sáu phách hóa hết thành ngàn tia vạn sợi muốn thấm ra ngoài, hiện giờ trở lại vị trí cũ, giống như ngàn vạn thần phật từ từ giáng thế, ngồi xuống khai đàn trên da đầu cô. 
Tiếng “đông, đông” mau chóng tới gần, hẳn là Khương Tuấn đang quay lại. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058336/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.