Dải huỳnh quang từ từ đi xa. 
Dịch Táp nhỏ giọng nói: “Mang mồi lửa theo, cùng qua thử xem.” 
Không phải bảo là “Lúc bản thân đang trong tình cảnh nguy hiểm, có gì khác thường đừng ló đầu ra ngay” sao, Tông Hàng muốn nói gì đó, lời đến cửa miệng rồi lại nuốt xuống. 
Hắn đã đói đến độ chân cẳng lẩy bẩy, ẩn núp thêm ba năm giờ nữa, ước chừng đi đường cũng đi không nổi, thò đầu một đao rụt đầu cũng một đao, còn chẳng bằng vượt khó tiến lên, có phá lối xưa mới có làm đường mới, chưa biết chừng có thể phát hiện được thêm gì. 
Hắn nhanh chóng cầm xẻng chữa cháy, theo Dịch Táp đi ra. 
Bốn phía tối đen, chỉ có dải tức nhưỡng di động kia là phát sáng, miễn là có mắt thì khắc không bị mất dấu, hai người không dám thở mạnh, bám theo sát gót, còn phải thời khắc chú ý động tĩnh chung quanh. Cũng không biết là bám theo bao lâu, quanh quanh co co mấy lần, tức nhưỡng kia bỗng rẽ về phía một con tàu thép lớn dựa sát vào vách đá. 
Con tàu đó dài chừng bảy, tám mươi mét, như rơi từ trên cao xuống, đầu thuyền cắm xuống đất, đuôi thuyền tựa lên vách đá trên cao. Trọng lượng, hình dạng, cấu tạo và chiều dài của tàu này rất giống Kobe Maru trong truyền thuyết. 
Trước đó khi hai người tìm cửa ra cũng đã từng tới đây, nhưng vì thân thuyền của nó dựng đứng, rất khó leo lên nên để tiết kiệm thể lực, cả hai chỉ xem xét một lượt tầng dưới cùng, xác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058343/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.