Vừa vào cửa Dịch Táp đã không giữ mình nổi nữa, sải một bước nhảy ào lên giường, tay ôm gối đầu lăn một vòng, trong giọng nói tung tóe âm điệu kỳ quặc khi vừa hưng phấn lại vừa phải gắng sức đè nén: “Giải thoát rồi giải thoát rồi!” 
Tông Hàng thoáng sửng sốt, trợn mắt nhìn cô nghịch ngợm, càng thêm hiểu hơn lý do vì sao Dịch Tiêu hay nhéo tai cô: Khi còn bé cô chắc chắn chẳng nhu mì ngoan ngoãn gì cho cam, cái tính quậy phá đã ăn sâu vào xương này giấu thế nào cũng sẽ có lúc bị lộ tẩy. 
Thì ra cô là một Dịch Táp như vậy, lúc mới quen, hắn còn tưởng cô lạnh lùng ngầu lòi lắm chứ. 
Có điều, hắn cảm thấy thả lỏng bây giờ vẫn còn hơi quá sớm: “Dịch Táp, chuyện còn chưa kết thúc đâu.” 
Dịch Táp ngồi bật dậy trên giường, dạy bảo hắn rất chi là già giặn lão luyện, kinh nghiệm đầy mình: “Tông Hàng, cậu phải làm quen với việc đa số người trên đời làm việc đều là chạy tiếp sức đi: chạy xong đoạn của mình rồi, giao xong cây gậy rồi là được, làm móng cho nhà xong rồi không cần phải quan tâm đến chuyện thi công nội thất, đỡ đẻ cho đứa trẻ xong rồi không cần phải quan tâm đến chuyện kén vợ kén chồng sau này của nó, say goodbye nhiều nhất không phải là ở điểm kết mà là ở trên đường.” 
Tông Hàng nghe hiểu: ý cô là: việc này cũng thi chạy tiếp sức, phân đường chia đoạn, đoạn đường của họ đã chạy xong, chuyện phía sau nên giao cho người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058284/quyen-4-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.