Dịch Táp cúi đầu nhìn.
Dưới chân có rãnh thẳng tắp, thông đến phía dưới tế đàn, không chỉ dưới chân mà trong bất kỳ một cánh cửa nào cũng đều có rãnh thông vào.
Đinh Ngọc Điệp lại giậm chân tại chỗ, cổ áo bị Tông Hàng túm đến độ cơ hồ biến dạng, siết chặt lấy yết hầu. Dịch Táp nhìn mà vừa bực mình vừa buồn cười: “Thả anh ấy ra đi, khống chế anh ấy trong phạm vi tầm mắt là được.”
Tông Hàng buông lỏng tay, Đinh Ngọc Điệp theo quán tính chúi đầu về phía trước, sau đó đi thẳng lên đàn tế, vừa đi vừa tháo túi đeo trên lưng xuống, xem ra là muốn cất “kho báu”.
Dịch Táp cũng lên theo, đi xem bậc thang trước.
Mặt thềm đá cũng có rất nhiều hình khắc, nhưng nội dung không còn là cuộc sống hằng ngày nữa, Dịch Táp nhìn sơ lược đã hiểu ra, đây là thần thoại sáng thế thời thượng cổ.
——Có một người vóc dáng cao lớn không gì sánh được, đang nửa ngồi nửa quỳ dốc sức nâng lên, trăng sao thiên thể bay lượn quanh người, dưới chân sông ngòi đồi núi vờn quanh, đây hẳn là Bàn Cổ khai thiên lập địa;
——Lại thấy một người cao lớn, dáng vóc không phân biệt được là nam hay nữ, vung vẩy một sợi thừng dài xuống dưới, nơi cuối đầu dây có vô số những hình người nhỏ hơn đang reo hò nhảy nhót, đây hẳn là Nữ Oan tạo người;
——Còn có một người, lấy núi cao làm ghế ngồi, tay cầm cái đục bằng đá, đang tạc một khối hình nón cụt ở trước mặt, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058293/quyen-3-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.