Đinh Thích muốn cười.
Vậy mà lại là Đinh Trường Thịnh.
Lão già này ốm nhom ốm nhách, nhỏ thó khô khốc, đã sai khiến hắn cả đời, dựa vào đâu mà cho rằng còn có thể chi phối sống chết của hắn chứ?
Chỉ bằng đánh lén? Có tin một tay hắn cũng đủ để vặn chết.
Đinh Thích muốn đứng lên, người vừa rướn lên, hai miệng vết thương nơi hông đã trào máu không ngừng. Hắn nắm cái áo khoác của Đinh Trường Thịnh, vo lại bịt lên chỗ đau, loạng choạng đứng lên, chỉ duỗi một tay ra, vẫy vẫy về phía Đinh Trường Thịnh như trêu ngươi: “Nào, lại đi…”
Vẫy vậy cũng hơi thừa, vừa vẫy được hai cái, Đinh Trường Thịnh đã nhào tới như một con ác thú mang gió, dao găm đâm thẳng về phía sườn ngực Đinh Thích. Đinh Thích một là hạ bàn không vững, hai là không ngờ thế tới của ông ta mạnh như thế, vậy mà lại bị đụng cho song song ngã xuống – cũng may tay mắt lanh lẹ, giơ tay lên giữ lại được cổ tay Đinh Trường Thịnh, cứng rắn ngăn mũi dao ở khoảng cách hai, ba xentimét ngoài buồng tim.
Hai mắt Đinh Trường Thịnh đỏ ngầu như máu, ánh mắt trống rỗng, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười quái đản, lực đạo trên cổ tay không ngừng tăng mạnh, mũi dao từng chút ép xuống dưới. Đinh Thích căn bản không thể trụ bằng một tay được, không thể không đưa bàn tay đang bịt vết thương lên, dùng cả hai tay chống chọi.
Cảm giác này quá sức gay go, nhưng dường như đã từng bắt gặp đâu đó:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/2782983/quyen-4-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.