Dù đầy bụng khó hiểu, song Đinh Ngọc Điệp vẫn tâm hồn phơi phới quay về lều mình.
Dù sao hắn cũng qua được khảo nghiệm rồi: Đổi thành người khác, đột nhiên bị yêu cầu vẽ tranh, không biết sẽ vụng về đến mức nào, tác phẩm của hắn ít nhất cũng không thành rác phẩm.
Cơ mà, Đinh Bàn Lĩnh lại giữ Dịch Táp lại như thể con bé quan trọng lắm vấy, điều này làm hắn hơi khó chịu.
Trong lều không mở đèn, cái này đã thương lượng với Tông Hàng từ trước: cho bí mật và khiêm tốn.
Đinh Ngọc Điệp kéo khóa kéo cửa ra, chui vào, tiện thể bấm bật ngọn đèn treo trên đỉnh lều.
Tông Hàng ngay ngắn nằm sấp trên đệm, cũng không ngẩng đầu lên, tranh chó người ngoài đi qua thấy trên lều thừa ra một cái bóng, giọng cũng hạ xuống thật thấp: “Vừa tới đã tìm anh có việc gì thế?”
Đinh Ngọc Điệp đáp: “Vẽ.”
Còn thuận thế nâng cổ tay lên, làm tư thế đưa bút giữa không trung.
Vẽ? Tông Hàng thắc mắc: “Vẽ cái gì?”
“Máy tính ăn thịt người, máy tính cười gằn, nói chung là máy tính thành tinh.”
Hình ảnh này, nghe như từng bắt gặp đâu đó…
Tông Hàng ngẩn người, chợt nhớ ra, bật thốt: “Là anh vẽ?”
“Đúng vậy,” Đinh Ngọc Điệp cảm thấy câu hỏi của hắn thật kỳ quái, “Chú Bàn Lĩnh bảo tôi vẽ thì tôi vẽ, đương nhiên là tôi vẽ rồi.”
Tim Tông Hàng đập thình thình không ngớt.
Không có lý nào mà Đinh Bàn Lĩnh lại vô duyên vô cớ bảo Đinh Ngọc Điệp vẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-duong-luan-hoi/3058251/quyen-4-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.