Uống thuốc xong cuối cùng cũng có thể ngủ.
Chẩm Nguy đắp chăn cho tôi, có lẽ do quá mệt mỏi, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tôi ngủ không sâu, đầu cứ choáng váng, thỉnh thoảng lại đau nhức, cứ như đang ngồi trong đống lửa, lúc nóng lúc lạnh.
Không hiểu vì sao nước mắt cứ tuôn rơi, nhưng hốc mắt lại khô khốc.
Tôi biết thuốc không có tác dụng với mình.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch..."
Vừa mở mắt liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Chẩm Nguy.
"Em sao vậy?"
"Tôi... Tôi sắp bỏng chết rồi."
Tôi vốn định nói mình không sao.
Chẩm Nguy ở rất gần, tuy tầm nhìn đã mơ hồ nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ khóe miệng của anh, chóp mũi anh ở ngay trước mặt, hơi thở dồn dập hòa lẫn với hơi thở nóng bỏng của anh ấy.
Hơn nữa còn có hương hoa hồng nhẹ nhàng dễ chịu.
Tôi có cảm giác mình sắp chết rồi, chắc anh sẽ không dùng nụ hôn để cứu người đấy chứ?
Hai tay anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu, nốt ruồi lập tức trở nên phóng đại, tôi không khỏi hoảng loạn, vội nhắm mắt lại.
Trán tôi bỗng lạnh buốt, xung quanh đầu có một luồng khí mát, cơn đau đầu dần giảm bớt.
Tôi mở mắt, thấy Chẩm Nguy đang nhắm mắt, trán chúng tôi chạm vào nhau, lông mi anh rất dài còn đang run rẩy, dưới làn da trắng nõn có những đường mạch máu nhỏ.
Trái tim bỗng đập nhanh liên hồi.
Quyến rũ trong vô thức đúng là điểm trí mạng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dieu-uoc/3334128/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.