Chương trước
Chương sau
Tuyết rơi, cả tòa thành trì đều chôn trong một phương trời trắng xóa.
Gió lạnh lạnh run, lạnh đến tận xương tủy.
"Khụ khụ..." Trên hành lang có một thiếu nữ chầm chậm đi đến, sắc mặt cực kỳ khó coi, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng.
Có lẽ là do mệt mỏi, nàng dựa vào cây cột trên hành lang thở dốc, giơ bàn tay trắng nõn ra nhìn nhìn.
Trong lòng bàn tay, một vết màu đen tuyền kéo dài vào trong cánh tay, ẩn vào trong ống tay áo.
Đấy là sau khi nàng rời khỏi nơi đó đã xuất hiện, thân thể nàng cũng càng ngày càng suy yếu, cho dù có Trường Sinh Tiêu hộ thân, đều không thể thay đổi sự thật này.
"Tú cô nương, sao một mình cô nương đến đây thế này?" Cuối hành lang có một nha hoàn vội vàng chạy đến: "Nếu thiếu gia mà nhìn thấy, thế nào cũng sẽ mắng bọn muội, thời tiết lạnh lẽo, cô nương mau về phòng nghỉ ngơi đi."
"Khụ khụ..." Đông Phương Tú che miệng ho khan hai tiếng: "Ở trong phòng lâu rồi, muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút."
"Buồn lâu rồi, cũng nên ra ngoài cho khuây khỏa." Trên người Đông Phương Tú bỗng nhiên nhiều thêm một cái áo choàng.
Nha hoàn vội vàng hành lễ: "Bái kiến thiếu gia."
"Lui xuống đi." Người đến vẫy vẫy tay, bảo nha hoàn lui xuống.
Đó là một thanh niên có diện mạo tuấn lãng, mặt mày anh tuấn, dáng người cao lớn đĩnh đạt.
Giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất ưu nhã, trên người có mùi hương nhàn nhạt của thảo dược.
"Vân công tử." Đông Phương Tú lễ phép gật đầu, mang theo vài phần xa cách.
"Ta dẫn nàng ra ngoài một chút nhé?" Vân Khanh thoáng như không nhìn thấy sự xa cách của thiếu nữ đối diện, giữa mặt mày đều lộ ra dịu dàng ấm áp.
Đông Phương Tú chần chờ, nắm chặt bàn tay, giọng nói hơi khàn: "Vậy thì cảm ơn Vân công tử."
Vân Khanh chỉ cười cười, không nói chuyện, chủ động đỡ Đông Phương Tú đi ra ngoài cửa.
Ngoài cửa đã có xe ngựa chờ sẵn ở đó, Đông Phương Tú đang định lên xe ngựa, cả người chợt bay lên không trung.
"Vân công tử?" Đông Phương Tú kinh hô một tiếng.
Vân Khanh thả Đông Phương Tú lên xe ngựa: "Ta không muốn nàng bị ngã, bằng không thời gian ta tiêu phí đều sẽ lãng phí."
Đông Phương Tú sửng sốt, nắm chặt tay, vào xe ngựa.
Vân Khanh thở dài một tiếng, cũng xoay người đi lên xe ngựa.
Thành trì được bao trọn bởi tuyết trắng xóa, có một hương vị rất khác, những tiểu thương lui đến náo nhiệt trên đường, thoáng như có cảm giác không còn rét lạnh nữa.
Đông Phương Tú dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc chầm chậm lui về phía sau, biểu cảm trên mặt nàng có chút mê mang.
Âm thanh ầm ĩ, tựa như đã bị ngăn cách ở bên ngoài, nàng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, thế giới của nàng, chỉ có một mảnh yêu tĩnh.

Vân Khanh giơ tay ra nắm tay Đông Phương Tú, Đông Phương Tú cả kinh, phản xạ có điều kiện rụt tay lại, nhìn Vân Khanh, mang theo một tia cay chát.
Vân Khanh cười cười, từ tốn thu hồi tay lại, không hề biểu hiện ra một chút mất tự nhiên nào.
"Có muốn ăn gì không?"
Đông Phương Tú nghĩ nghĩ, nói ra hai cái tên đồ ăn.
Vân Khanh bảo người người đánh ngựa đi về phía Thiên Hương Lâu.
Thức ăn của Thiên Hương Lâu có thể nói là tuyệt nhất, Đông Phương Tú đến đây cũng chỉ từng nghe nói đến, vẫn chưa từng ăn, cho nên đây là lần đầu tiên nàng đến Thiên Hương Lâu.
Chưởng quầy tự mình đón Vân Khanh vào.
Thân phận của Vân Khanh ở tòa thành trì này rất cao, nhưng hắn là ai, Đông Phương Tú cũng không biết rõ.
Chỉ biết y thuật của hắn rất cao minh, rất được chúng bá tánh hoan nghênh.
Chưởng quầy mời hai người vào phòng riêng, chờ sau khi Vân Khanh gọi món, chưởng quầy thức thời lui xuống.
"Uống trà nóng người trước đi." Vân Khanh đưa chén trà đến trước mặt Đông Phương Tú.
Đông Phương Tú xoay xoay chén trà, đưa lên miệng, cảm giác ấm nóng lập tức thổi quét toàn bộ cơ thể, trái tim lạnh băng chớp mắt như được thổi ấm.
Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt như thế.
"Thân thể của ta, còn có thể khỏe không?" Từ trước đến nay nàng chưa từng hỏi đến vấn đề này, nàng đang trốn tránh, giống như trốn tránh Loan Minh vậy.
Có thể là vừa rồi, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình hẳn nên biết, biết mình còn bao nhiêu thời gian nữa.
Vân Khanh thu thu lại nụ cười trên môi, ánh mắt nhìn nàng mang theo tối nghĩa.
"Ta biết rồi." Đông Phương Tú đưa trà đến bên miệng, lấy việc uống trà che dấu hoảng loạn trong mắt nàng.
Quả nhiên là sống không được lâu sao...
"Còn có cơ hội, nàng đừng suy nghĩ lung tung." Vân Khanh dịu dàng trấn an: "Chỉ kém một loại thuốc cuối cùng, chờ tuyết ngừng, ta sẽ đi tìm cho nàng."
Đông Phương Tú cúi đầu xuống, giọng nói rầu rĩ: "Kỳ thật huynh không cần đối xử tốt với ta như vậy, ta chết rồi, Trường Sinh Tiêu tự nhiên sẽ là của huynh."
Biểu cảm trên mặt Vân Khanh cứng đờ một lát.
Đông Phương Tú tiếp tục nói: "Lúc trước huynh cứu ta, vốn dĩ là vì Trường Sinh Tiêu, Vân công tử, đừng vi phạm ý định ban đầu. Nếu ta đã đồng ý với huynh, thì sẽ đưa Trường Sinh Tiêu cho huynh, nhưng cũng xin huynh tuân thủ lời hứa, sau khi dùng xong thì trả Trường Sinh Tiêu đến Tiên Lộc Đài."
Vân Khanh không nói tiếp, không khí trong phòng yên tĩnh lại, chợt lộ ra sự áp lực.
Thật lâu sau, hắn mới nói: "Ta sẽ."
Đông Phương Tú đặt chén trà xuống, cười cười với Vân Khanh: "Chỉ mong Vân công tử sẽ không nuốt lời."

Kế tiếp hai người cũng không nói chuyện nữa, cơm nước xong, Vân Khanh đưa Đông Phương Tú về, ở ngoài cửa đụng phải một tiểu cô nương.
"Vân ca ca." Vẻ mặt tiểu cô nương lên án nhìn Vân Khanh: "Sao huynh lại đi ra ngoài với nàng ta?"
Vân Khanh đỡ Đông Phương Tú, tiểu cô nương quýnh lên, trực tiếp tiến lên đẩy Đông Phương Tú một cái.
Đông Phương Tú lảo đảo, đụng vào trên cáng xe, đau đớn lập tức lan tràn trên eo, sắc mặt trở nên trắng bệch.
"A Hạnh!" Vân Khanh quát lớn một tiếng, đỡ lấy Đông Phương Tú: "Bị thương ở đâu rồi?"
Tiểu cô nương bị Vân Khanh rống, lập tức đỏ mắt: "Giả vờ cái gì mà giả vờ? Cũng chỉ đẩy một chút mà thôi, có dùng sức chút nào đâu hả?"
Đông Phương Tú xoa xoa eo, khẽ lắc đầu, không định so đo với A Hạnh.
"A Hạnh, xin lỗi." Trên mặt Vân Khanh rất nghiêm túc.
Nước mắt trong mắt A Hạnh lăn xuống, cả người lui về sau, tựa như không thể tin được Vân Khanh lại đối với mình như vậy.
Nàng ta oán hận trừng mắt nhìn Đông Phương Tú liếc mắt một cái, xoay người chạy ra ngoài cửa tiệm, chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Vân Khanh nhíu nhíu mày, quay đầu xin lỗi với Đông Phương Tú: "Đứa nhỏ A Hạnh kia tuổi còn nhỏ, nàng đừng so đo với nó, ta thay nó xin lỗi nàng."
Đông Phương Tú miễn cưỡng cười cười.
Nàng là một người sắp chết rồi, còn so đo với một tiểu cô nương làm cái gì.
Lại nói...
Tiểu cô nương kia chỉ sợ là thích Vân Khanh rồi.
Sau khi Vân Khanh đưa Đông Phương Tú về phòng, thì nhanh chóng rời đi.
Đông Phương Tú khoác áo choàng, đứng ở cạnh cửa sổ nhìn bông tuyết bay xuống nền đất trắng xóa kia, ánh mắt không có tiêu cự.
Vân Khanh phải dùng Trường Sinh Tiêu cứu một người, đó là mục đích hắn cứu mình.
Mà nàng, không muốn bất cứ ai biết nàng chết, nàng không muốn người nhà của nàng đau buồn.
Cho nên điều kiện là, chờ sau khi nàng chết, Vân Khanh phải đúng giờ truyền tin tức cho Đông Phương gia, làm Đông Phương gia cảm thấy nàng còn sống, sống rất tốt.
Vân Khanh lại lần nữa đi đến, là nửa tháng sau.
Đông Phương Tú chống mặt bàn, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo sắp ngã.
"Sao lại thế này?" Vân Khanh thấy cảnh tượng như vậy, lập tức tiếp lên đỡ lấy nàng, cầm lấy tay nàng kiểm tra.
Vết màu đen trên tay nàng kia còn to thô gấp đôi lúc trước.
Thời gian chỉ qua có nửa tháng, tại sao lại chuyển biến xấu như vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.