Chương trước
Chương sau
"Cha thật xin lỗi mẹ con... lúc trước cha đi tìm Ninh Tâm, lại trúng bẫy rập của Ninh gia thiết lập, muốn bắt cha. Lúc ấy cha vì Ninh Tâm, trong lòng không có đề phòng Ninh gia nhiều lắm, cho nên trúng chiêu.
Là Ninh Ưu cứu cha ra, nàng ấy vì cứu cha ra ngoài, chỉ còn lại một hơi cuối cùng.
Cho nên cha mới dùng tâm đầu huyết cho nàng ấy uống, giữ được tính mạng của nàng ấy.
Sau đó ta gϊếŧ toàn bộ Ninh gia, Ninh Ưu cứu cha một mạng, cha sẽ không lấy oán trả ơn, cho nên cha xóa sạch ký ức của nàng ấy.
Mà mang thai con, là ngoài dự định của cha.
Nhất tộc của chúng ta hoài thai con nối dõi là đặc biệt, cần phải có tâm đầu huyết của cả hai bên. Cha cũng không biết vì sao trong cơ thể của Ninh Ưu lại có tâm đầu huyết của cha.
Cả đời của chúng ta chỉ có hai giọt tâm đầu huyết, một giọt là vì để tạo ra hậu duệ đời sau, còn một giọt ẩn chứa chính là sức mạnh huyết mạch."
Thanh Tiêu dựa vào Thiên Nguyệt, âm thanh nói chuyện rất yếu, cả người hắn đang chậm rãi trở nên trong suốt tan biến.
"Thiên Nguyệt, cha nghịch thiên mà đi, mạnh mẽ ở lại thế gian, cho nên cha không muốn lưu lại con nối dõi. Thật xin lỗi... làm con phải chịu đựng nhiều như vậy."
Thiên Nguyệt nhìn Thanh Tiêu, thật lâu cũng không nói lời nào.
"Thôi, biết con sẽ không tha thứ cho cha mà." Thanh Tiêu thở dài một tiếng, cả người càng ngày càng trong suốt.
Vu Hoan dựa vào Dung Chiêu, thần sắc khó có được lộ ra tia ảm đạm.
Một màn chuyện xưa đó, nàng còn có tham gia vào bên trong...
Khi Thanh Tiêu sắp hoàn toàn biến mất, Thiên Nguyệt bỗng nhiên gọi hắn một tiếng: "Cha."
Rất bình tĩnh, lại cũng rất chân thành.
Trên mặt Thanh Tiêu lộ ra một tia thoải mái, cả người hoàn toàn biến mất trong không khí.
"Cô cô..." Thiên Nguyệt ngẩng đầu, trong mắt có chút mê mang.
Thân thế của hắn vậy mà phức tạp như vậy.
Vu Hoan tiến lên, ôm ôm hắn: "Không sao không sao."
"Cô cô... vì sao ông ấy muốn lưu lại thế gian này?"
Không tiếc sau này phải trả giá đắc.
"Ta không biết, lúc ta quen biết hắn, hắn đã thành dáng vẻ kia rồi."
Vì sao Thanh Tiêu muốn lưu lại thế gian này, chỉ sợ ngoại trừ hắn, cũng không có ai biết được.
Thiên Nguyệt cùng Vu Hoan đi ra ngoài, Diêm Tố thấy Thiên Nguyệt xuất hiện, hai mắt đẫm lệ nhào vào trong ngực hắn.
Thiên Nguyệt có chút khó chịu, chỉ trấn an Diêm Tố vài câu.
"Để nó yên tĩnh một mình đi." Vu Hoan kéo Diêm Tố qua một bên.
Diêm Tố ngoan ngoãn gật dầu, nhìn một mình Thiên Nguyệt rời đi.
___
"Thiên Nguyệt ca ca." Kinh Hồng đứng ở phía sau Thiên Nguyệt vài bước: "Cô cô bảo huynh về ăn cơm."

Thiên Nguyệt quay đầu nhìn Kinh Hồng một cái, khẽ gật đầu.
Tuy nói Thần không cần ăn cơm, nhưng Vu Hoan vẫn luôn giữ lại thói quen ăn điểm tâm.
Mà Kinh Hồng và Linh La lại thích ăn thịt, vì thế đầy nhà toàn là mùi thịt.
Thiên Nguyệt chỉ uống chén cháo, thì ngồi đó phát ngốc.
Màn đêm bên ngoài dần dần buông xuống, Thiên Nguyệt mới kinh ngạc phát hiện: "Diêm Tố đâu?"
Vu Hoan nhìn Dung Chiêu.
Dung Chiêu nhìn Kinh Hồng.
Kinh Hồng chớp chớp mắt: "Vừa rồi con nhìn thấy Diêm Tố ca ca vào phòng rồi, con gọi huynh ấy mà huynh ấy cũng không để ý đến con, sắc mặt có chút không tốt, không biết là làm sao nữa."
Sắc mặt Thiên Nguyệt biến đổi, đứng dậy lao ra bên ngoài.
Vu Hoan lắc đầu, nhiều ngày như vậy rồi, Thiên Nguyệt cũng nên lấy lại tinh thần.
Thiên Nguyệt đến phòng thì phát hiện phòng bị khóa lại từ bên trong: "Diêm Tố, mở cửa."
Mấy ngày nay hắn vì Thanh Tiêu mà tinh thần vẫn luôn không phấn chấn, quên luôn cả Diêm Tố.
Bên trong im ắng, không có bất cứ âm thanh nào.
Thiên Nguyệt không khỏi có chút gấp gáp, một chân đá văng cửa phòng ra.
Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đen nhánh, không khí xung quanh giống như bị ngừng lại, mang theo âm hàn thấu tận xương máu.
"Diêm Tố." Thiên Nguyệt nhìn bóng đen nằm rút lại một góc trên giường, trong lòng đau xót, nhanh chóng đi qua bế Diêm Tố lên.
Khuôn mặt nhỏ của Diêm Tố trắng bệch, thân thể giống như khối băng cứng đờ.
"Thiên Nguyệt..." Ý thức của Diêm Tố đã mơ hồ, hình như hắn nhìn thấy Thiên Nguyệt đúng không?
"Ta đây." Thiên Nguyệt điều chỉnh tư thế ôm Diêm Tố, ôm cả người Diêm Tố vào trong lòng: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, mấy ngày nay đều không quan tâm đến đệ."
Thiên Nguyệt lấy ra một khối tinh thạch huyết tinh, để trên ngực Diêm Tố: "Nhịn một chút, lập tức thì tốt rồi."
Tinh thạch tiếp xúc đến âm khí, lập tức bắt đầu xua tan đi những âm khí quanh quẩn bên cạnh người Diêm Tố.
Mang theo hơi thở ấm áp tiến vào trong cơ thể của Diêm Tố.
Thiên Nguyệt không chớp mắt nhìn tinh thạch, ôm Diêm Tố càng chặt hơn vài phần.
Diêm Tố cảm giác tay chân không còn cứng đờ như trước nữa, sờ soạng hôn Thiên Nguyệt, giống như làm vậy mới cảm giác được sự an toàn.
Thiên Nguyệt nhẹ nhàng đáp lại Diêm Tố, nhưng càng về sau càng điên cuồng đoạt lấy.
Ánh sáng huyết hồng bao phủ hai người vào trong đó, thân thể giao điệp, tiếng thở dốc rất nhỏ.
Diêm Tố ôm Thiên Nguyệt, chôn mặt lên cổ Thiên Nguyệt, nước mắt lạnh lẽo rơi xuống trên cổ Thiên Nguyệt, động tác Thiên Nguyệt hơi dừng lại.
"Sao lại khóc? Có phải ta làm đệ đau rồi không?" Thiên Nguyệt lật người, để Diêm Tố ngồi trên người mình.
"Thiên Nguyệt... ta rất sợ." Diêm Tố nằm ở trên người Thiên Nguyệt, khóc đến mức thương tâm phế liệt.

Thiên Nguyệt chịu đựng khó chịu dưới thân, nhẹ nhàng trấn an Diêm Tố.
"Thật xin lỗi, sau này ta sẽ không để đệ lo lắng như vậy nữa."
"Ta cho rằng huynh sẽ chết, ta nhìn thấy huynh nằm ở đó... không có một chút hô hấp nào, rõ ràng... ta sợ huynh bỏ ta lại..." Diêm Tố đứt quãng nói rất nhiều.
Thiên Nguyệt đau lòng không thôi, cơ thể càng khó chịu, hắn thử động một chút, Diêm Tố hít hà một hơi, nghiêng đầu nhìn Thiên Nguyệt.
"Người ta đang nói chính sự với huynh, sao huynh lại..." Diêm Tố giận trừng mắt nhìn Thiên Nguyệt.
Thiên Nguyệt ấm ức: "Ta cảm thấy tất cả những chính sự, đều có thể dùng làm."
Nói xong, Thiên Nguyệt lại lần nữa xoay người đè Diêm Tố dưới thân.
"A..." Diêm Tố kinh hô một tiếng, nhưng rất nhanh, miệng hắn đã bị ngăn lại.
Hành vi điên cuồng khiến Diêm Tố ngoại trừ suиɠ sướиɠ chấp nhận, căn bản không có tâm tư lo chuyện nào khác nữa.
Một gian phòng khác, Vu Hoan ngồi ở bên cạnh Dung Chiêu, vẻ mặt cảm thán: "Người trẻ tuổi bây giờ, tinh lực đúng là thật tốt."
Ánh mắt Dung Chiêu tối nghĩa nhìn nàng.
Vu Hoan xoay người một cái, đè Dung Chiêu dưới thân: "Đêm xuân khó gặp, có muốn lấy lòng bổn đại thần không?"
Đầu ngón tay Dung Chiêu đẩy những ngọn tóc dài của nàng ta, theo vạt áo chậm rãi trượt xuống.
Vu Hoan nằm vào trên người Dung Chiêu chờ động tác của hắn, nhưng Dung Chiêu bỗng nhiên ngừng lại, kéo nàng vào trong ngực, nhắm mắt ngủ.
Vu Hoan: "..."
Đờ mờ, con hàng này vậy mà chịu đựng được sự câu dẫn sao?
Vì thế Vu Hoan thô lỗ ấn Dung Chiêu làm.
___
Ngày hôm sau Thiên Nguyệt dẫn theo Diêm Tố đến cáo từ, trước khi bọn họ đi Vu Hoan tặng cho Diêm Tố một cái hộp.
Diêm Tố mở ra nhìn thoáng qua, lập tức đỏ mặt, mặc cho Thiên Nguyệt hỏi như thế nào, đều không cho hắn xem.
Hai người nắm tay nhau đi khắp toàn bộ Huyền Thiên Chi Cảnh.
U Minh Cổ trong cơ thể Thiên Nguyệt nhận chủ, thật sự trợ lực cho hắn không ít. Mà Diêm Tố, cũng là do thay đổi thể chât, thực lực tiến bộ như bay.
Vì thế, cơ hồ toàn bộ người của Huyền Thiên Chi Cảnh đều biết bên hai vị mới tấn chức Quỷ Đế là một đôi.
Hai người cao điệu khoe ân ái, ngược không ít chó độc thân.
Quả thật còn đáng giận hơn so với lúc trước Quỷ Đế Dao Tân gϊếŧ người.
Phải biết rằng, hiện tại tìm một đối tượng thật lòng hợp ý cũng không phải chuyện dễ dàng.
Cho dù là nam nhân người ta đều phải chọn tới chọn lui.
Ai không muốn tìm một nam nhân yêu thương chiều chuộng Diêm Tố như Thiên Nguyệt?
Ai không muốn làm một nữ nhân được Dung Chiêu yêu thương chiều chuộng như Vu Hoan?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.