"Tiểu tử thúi, ngươi giao tiểu nha đầu kia cho lão đại bọn ta, nói không chừng tâm trạng của lão đại tốt còn có thể kéo dài một hơi tàn cho ngươi." Đông Phương Cảnh nhìn người nói chuyện: "Nằm mơ." "Aida, tên tiểu tử thúi này." Người nọ cười nhạt một tiếng, giơ thanh đao trong tay vọt lên: "Hôm nay gia gia không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ không biết cái gì gọi là trời cao đất rộng." Đông Phương Cảnh ôm Đào Yêu né tránh, nhưng vốn dĩ hắn đã bị thương, lại mang theo một người, rất nhanh trên cánh tay đã bị ăn một đao, mùi máu tươi như là kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến người bên kia, lập tức có hai người xông lên. Ba người vây công Đông Phương Cảnh, bọn họ như là mèo vờn chuột trêu đùa hắn. Liên tiếp lưu lại ấn ký trên người Đông Phương Cảnh, lại chậm chạp không cho hắn một đao trí mạng. "Đông Phương, Đông Phương..." Hai mắt Đào Yêu đẫm lệ bắt lấy vạt áo của hắn: "Chàng buông ta ra đi, chàng cứ như vậy sẽ chết." "Không..." Đông Phương Cảnh gian nan từ kẽ răng nhả ra một chữ. Đào Yêu khóc càng lợi hại. "Tiểu mỹ nhân đừng khóc, chỉ cần ngươi đi theo lão đại của bọn ta, bảo đảm ngươi ăn sung mặc sướng." "Đúng vậy, ngươi đi theo tiểu tử thúi này không có tác dụng gì, còn có tiền đồ gì nữa..." Âm thanh của người nọ đột nhiên ngừng lại, như là bị thứ gì đó bóp chặt yết hầu. Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm phía sau Đông Phương Cảnh, dáng vẻ quỷ dị, khiến những người khác cũng nhìn theo. Cuối hẻm nhỏ, xuất hiện một lốc xoáy, trong lốc xoáy như có thứ gì muốn ra ngoài, một cổ áp bách vô hình từ trong lốc xoáy tràn ngập ra ngoài. Đông Phương Cảnh che chở Đào yêu, dựa vào góc tường trong hẻm, cũng nghiêng đầu nhìn về phía bên đó. Vạt áo màu đen thuần túy từ trong lốc xoáy bay ra, hoa văn màu vàng được dính trên vạt áo, phảng phất như đóa hoa sen vàng nở rộ trong bóng đêm, yêu mị xinh đẹp, chấn động lòng người. Thân ảnh màu đen kia chậm rãi từ trong lốc xoáy hiển lộ ra ngoài, trên khuôn mặt trắng nõn không có cảm xúc nào, đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết sương lạnh băng hàn. Nhưng điều đó cũng không đánh mất vẻ yêu mị của nàng như cũ, toàn thân đều lộ ra một cổ tà khí quỷ dị, nàng chính là ác ma bò từ dưới địa ngục lên, giống như lúc nào cũng có thể lấy mạng người. Đông Phương Cảnh cũng kỳ quái nhìn người bỗng nhiên xuất hiện này, nhưng khi hắn nhìn thấy bóng người màu tím phong hoa tuyệt đại kia, hắn lập tức như bị điểm nguyệt. Người nam nhân này không phải đi theo Bách Lý Vu Hoan sao? Lốc xoáy phía sau Vu Hoan biến mất, nàng nhìn lướt qua người ở đây, nheo nheo mắt, giơ tay lên phất ra một mảnh kim quang bay ra ngoài, người đứng bên kia ngay cả âm thanh cũng không có mà đồng loạt ngã hết xuống đất. Tim Đông Phương Cảnh đập chậm nửa nhịp, nếu vừa rồi hắn mà đứng, hiện tại chỉ sợ cũng... Hắn bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người hắn, lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn cứng đờ quay đầu nhìn người bên kia, không hề có phòng bị đụng phải một đôi mắt không có bất cứ cảm xúc gì. Đầu hắn 'ầm' một tiếng nổ tung, ánh mắt này... Lúc ánh mắt Bách Lý Vu Hoan nhìn hắn, cơ hồ là giống nhau như đúc. Vu Hoan lắc lắc cánh tay, tựa như muốn động thủ, Dung Chiêu lại giữ chặt nàng: "Trên người hắn có vận may lớn, không chết được. Đừng uổng phí sức lực, thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta đi thôi."
Vận may lớn... Khó trách tra nam này nhiều lần như vậy mà không chết được. Nhưng mà... Một tên tra nam cũng có thể có vận may lớn tốt như vậy, Thiên Đạo ngươi không mù chứ! "Ầm..." Tia chớp chợt xuyên thấu hồng quang, bay thẳng đến Vu Hoan. Tia chớp kia giống như ẩn chứa sức mạnh của trời đất, uy áp dời non lấp biển áp xuống. Cả người Vu Hoan chợt lóe, tránh dì lôi điện nguy hiểm kia, đầy mặt run rẩy, nàng chỉ chửi thầm một chút thôi mà làm sao vậy? Chỉ chửi thầm có tí mà phải đến mức đánh nàng sao? "Ầm..." "Đừng quậy, bây giờ Thiên Đạo đang trong hỗn loạn, nàng đừng khiêu khích nó." Tuy Dung Chiêu không thể kiểm soát Thiên Đạo, nhưng có thể cảm ứng được. "Được rồi, đại nhân có đại lượng, ông đây không thèm so đo với nó." "Ầm..." Một tia sét này đánh vào mặt tường phía sau Vu Hoan, vách tường ở trong lôi điện vỡ thành bột phấn, ngay trên mặt đất làm thành một cái hố to. Vu Hoan: "..." Ngươi đánh đến nghiện rồi có phải hay không? Dung Chiêu đúng là bất đắc dĩ, sắc mặt bỗng nhiên đổi đổi, hắn ngẩng đầu nhìn không trung, dưới hồng quang dày đặc tia chớp, lôi điện đang không ngừng đánh xuống. "Không đúng." Dung Chiêu chợt lên tiếng. "Đánh ta đương nhiên không đúng." Vu Hoan cũng nhìn theo, nàng vừa thấy lập tức bị dọa nhảy dựng. Mấy tia sét này có thể so với lôi kiếp. Gần đầy có ai muốn thăng cấp sao? "Sét này nhằm về nàng." Dung Chiêu kéo Vu Hoan đến bên người, ở trên người nàng giăng vài tầng kết giới: "Thiên Đạo đang thanh trừ tà vật của thế gian, tà khí trên người nàng quá nặng." Vu Hoan: "..." Vu Hoan tỏ vẻ có chút ngu người. Nàng chưa làm cái gì hết á! Vì sao muốn thanh trừ nàng? Ngươi là Thiên Đạo thì ngươi muốn làm gì là làm hả! "Có lẽ Tư Hoàng đã sớm dự liệu đến rồi, cho nên mới bỏ nàng vào Thủy Vân Uyên, hơn nữa tách Thủy Vân Uyên khỏi thế giới này."
"Đi mau." Dung Chiêu kéo Vu Hoan, nhảy về nơi xa xa không có lôi điện. Đông Phương Cảnh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhiều lôi điện như vậy, cứ ở lại chắc chắn cũng không có kết quả tốt, hắn chống thân thể mang theo Đào Yêu cũng chạy về nơi không có lôi điện. Bốn người đi rõ ràng không phải cùng một phương nướng, nhưng rất nhanh đã chạm mặt nhau. Đông Phương Cảnh cũng bị dọa nhảy dựng, hắn rõ ràng không có đi cùng một phương hướng với hai người này mà! Sao lại chạm mặt nhau rồi? Vu Hoan đứng ở chỗ cao nhìn xuống Đông Phương Cảnh phía dưới, ánh mắt lạnh lùng, Đông Phương Cảnh lui lui về sau, ánh mắt của nữ nhân này còn đáng sợ hơn Bách Lý Vu Hoan một ít. Nàng nhìn hắn như vậy làm gì? Chẳng lẽ nghĩ hắn đi theo bọn họ? Tuy Vu Hoan có ý nghĩ đó, nhưng rất nhanh đã phủ định, nếu Đông Phương Cảnh đi theo bọn họ, nàng và Dung Chiêu không có khả năng không phát hiện được. Sắc mặt Dung Chiêu càng thêm khó coi, lạnh lùng nói: "Ở đây bị phong tỏa rồi." Vu Hoan nhìn Dung Chiêu một cái, ý là nàng không chạy ra được á hả? Dung Chiêu gật gật đầu, điều này giống như quỷ đánh tường trong truyền thuyết. Chẳng qua điều này càng cao cấp hơn là do Thiên Đạo thiết lập, dưới Thiên Đạo, căn bản là không ai có thể chống lại. "Rầm rầm..." Chờ một lát, cảm giác sấm chớp còn rất xa phía trước chợt xuất hiện ở trên đỉnh đầu bọn họ, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang tận về phía chân trời, lôi điện mang theo sức mạnh của Thiên Đạo bắt đầu bổ xuống như không cần tiền. Vây quanh Vu Hoan vào trung tâm vị trí của lôi điện. Vu Hoan vốn dĩ là quỷ tu, ở dưới lôi điện thế này, tu vi bị áp chế không nói, ngay cả hành động cũng bị chậm chạp không ít. Nếu không phải có Dung Chiêu ôm nàng theo né tránh, phỏng chừng nàng đã ăn vài cú đánh. "Chi chi chi..." Thú nhỏ trong ngực Dung Chiêu không biết có phải bị lôi điện đánh thức hay không, ngóc đầu nhỏ ra nhìn thoáng qua bên ngoài, nhìn thấy lôi điện bốn phía lập tức rụt đầu về. Vu Hoan: "..." Thời khắc mấu chốt, ngay cả một đứa để trông cậy vào cũng không có. Đông Phương Cảnh còn tốt hơn Vu Hoan bọn họ nhiều, tuy lôi điện nhìn như đánh xuống dưới, nhưng khi tiếp xúc đến hắn, sức mạnh của lôi điện lập tức rút lui, cổ áp bách làm lòng người kinh hoảng run sợ kia nháy mắt được trừ khử ở trong không khí. Đây là vận may lớn mà vừa rồi nam nhân kia nói? Đông Phương Cảnh đi vài bước về phía Vu Hoan: "Cái kia, các ngươi có thể lại đây, hình như ta không có bị sét đánh đến." Vu Hoan thừa dịp lôi điện có khe hở, nhìn thoáng qua Đông Phương Cảnh. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.* (Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (无事献殷勤,非奸即盗): Vô cớ làm điều tốt. Không lừa đảo cũng là trộm cướp)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]