Chương trước
Chương sau
"Bách Lý Chiến?" Một giọng nói uy nghiêm già nua từ phía sau ông ta vang lên, Bách Lý Chiến run run vài cái.
Ông ta xoay người thì thấy một lão già đứng ở phía sau ông ta, khuôn mặt nhìn qua rất hòa ái, nhưng đôi mắt kia lại mang theo áp bách khiến Bách Lý Chiến không dám lỗ mãng.
"Ngài là?" Bách Lý Chiến cũng xem như là một nhân vật một phương của đại lục Huyễn Nguyệt, nhưng ở trước mặt lão già này, ông ta cảm giác được bản thân mình nhỏ bé như con kiến.
Lão già đánh giá Bách Lý Hiên trên dưới một phen, trong mắt rõ ràng có chút thất vọng.
Chi nhánh dòng thứ này nghe đồn có thể sóng vai với Sở gia ở Lâm Châu, quả thật là buồn cười.
"Ngọc trưởng lão, những người Nam Cung gia đó hình như muốn lui." Người bên cạnh lão già lên tiếng nhắc nhở.
Tầm mắt của Ngọc trưởng lão dời khỏi người Bách Lý Chiến, quả nhiên người ở bên ngoài tường thành đang chuẩn bị rút lui.
Vân Tự thô lỗ lôi kéo Bách Lý Thanh Hoan, cuối cùng khiêu khích nhìn Ngọc trưởng lão liếc mắt một cái, từng đợt ánh sáng xuất hiện, người của Vân Tự được đưa đi sạch sẽ.
"Ngọc trưởng lão, có đuổi theo không?"
Ngọc trưởng lão trầm ngâm một lát: "Không cần, tìm thiếu chủ quan trọng hơn."
"Rõ."
Vì thế người của Bách Lý Chiến ngu người, những người này, lúc trước còn kiêu ngạo vậy mà không thèm nói một lời đã rút lui...
Trong lòng Bách Lý Chiến bồn chồn, những người này là ai? Vì sao muốn giúp ông ta?
"Bách Lý Chiến, trong tộc ngươi có một nữ nhân có vết bớt hình trăng rằm ở bả vai không?" Ngọc trưởng lão không nói một câu vô nghĩa với Bách Lý Chiến.
"Bớt trăng rằm?" Giọng nói run rẩy của Bách Lý Chiến xác định lại.
"Ừ." Ngọc trưởng lão gật đầu.
Bớt trăng rằm... cái này xác thật có, trên người của Bách Lý Vu Hoan có, nhưng ở đâu thì ông ta không biết rõ lắm, ông ta chỉ mơ hồ nhớ trước kia có nghe người ta nhắc tới.
Chẳng lẽ những người này đến tìm nó?
Vừa rồi hắn nói thiếu chủ...
Chẳng lẽ Bách Lý Vu Hoan là thiếu chủ trong miệng những người này?
Nếu để Bách Lý Vu Hoan xuất hiện trước mặt bọn họ, vậy tiểu nha đầu chết tiệt kia sẽ nhiều thêm một tầng trợ lực.
"Chưa từng nghe nói đến." Bách Lý Chiến căng da đầu nói.
Sắc mặt Ngọc trưởng lão trầm xuống, người bên cạnh rất có mắt nhìn tiến lên, trầm giọng nói: "Bách Lý Chiến, tốt nhất ngươi không có điều gì dấu diếm, thiếu chủ bị thương một cọng tóc, thì toàn bộ chi nhánh dòng thứ của các ngươi đều phải chịu trừng phạt."
Cả người Bách Lý Chiến run lên, không chịu khống chế quỳ xuống đất.
Bị dọa như vậy, hắn cũng không chú ý đến 'chi nhánh dòng thứ' trong miệng người kia.
"Ta..." Thực lực của những người này đã ở xa phía trên hắn, chắc chắn hắn không thể gạt được.

Nhưng để Bách Lý Vu Hoan tìm được chỗ dựa lớn như vậy, hắn lại không cam tâm.
"Các ngươi tìm ta làm gì?" Giọng nói kiều mềm từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Ngọc trưởng lão ngửa đầu nhìn thấy thiếu nữ đứng ở trên không trung, áo khoác màu tím và váy áo màu đỏ đan xen vào nhau tung bay trong gió, nàng cũng không phải rất xinh đẹp, nhưng khí chất kia lại khiến người ta nhịn không được thần phục, bên cạnh còn bay bay một tấm gương, trên mặt kính đúng là cảnh tượng trên tường thành.
Vu Hoan đáp xuống tường thành, cong cong khóe môi, không có ý tốt đánh giá Ngọc trưởng lão một lần.
"Dòng chính của Bách Lý gia tộc? Bách Lý Hề khỏe không?"
"Sao ngươi biết được tên của gia chủ?" Ngọc trưởng lão có chút kinh hãi, thiếu nữ này chẳng lẽ là người mà bọn họ muốn tìm?
Nhưng mà... vì sao trên người nàng có tà khí?
Vu Hoan chỉ chỉ Uyên Ương Kính.
Khoảng cách kéo gần lại, Ngọc trưởng lão mới nhìn thấy toàn thân của Uyên Ương Kính, nhưng vẫn không biết như cũ!
"Các ngươi tìm ta làm gì?" Vu Hoan cũng không có ý muốn giải thích.
Người được gọi là Bách Lý Hề kia cũng coi như là ân nhân cứu mạng của nguyên chủ, hơn nữa, nàng cảm thấy nếu mình không giải quyết chuyện này, mấy cái đuôi nhỏ phía sau nàng sắp đuổi kịp đến rồi.
Sẽ tạo thành bối rối cho nàng.
Ngọc trưởng lão cho người bên cạnh một cái ánh mắt, người nọ lập tức lĩnh hội, bắt đầu đuổi người xuống tường thành.
Bách Lý Chiến tức giận trừng mắt nhìn Bách Lý Vu Hoan, nhưng cũng không dám chọc những người này, chỉ có thể xám xịt xuống tường thành.
Chờ trên tường thành chỉ còn lại người của Ngọc trưởng lão, hắn mới đưa mắt nhìn chằm chằm nàng: "Cô nương muốn chứng minh thế nào cô nương chính là người mà bọn ta muốn tìm?"
Chuyện này không được qua loa, liên quan đến huyết mạch của Bách Lý gia tộc.
"Vì sao ta phải chứng minh?" Vu Hoan cười nhạo: "Các ngươi tin hay không tùy thích."
Ngọc trưởng lão: "..."
"Không biết trên người cô nương có khối ngọc bội nào không?" Ngọc bội kia chỉ có huyết mạch con nối dõi dòng chính mới có, là một thứ chứng minh thân phận.
Vu Hoan nhíu mày, ngọc bội? Từ trước đến nay nàng không phát hiện trên người Bách Lý Vu Hoan có ngọc bội gì cả.
Ngọc trưởng lão thấy Vu Hoan nhíu mày, trong lòng lập tức lộp bộp một chút, nữ nhân này đang lừa gạt bọn họ?
Ở trong đầu Vu Hoan nhớ lại hình ảnh ở trong Uyên Ương Kính kia, trước khi Bách Lý Vu Hoan mười tuổi, xác thật có khối ngọc bài, nhưng mà...
Có một lần bị Bách Lý Thanh Hoan nhìn thấy, đã bị nàng ta muốn lấy đi mất.
"Tặng người ta rồi." Vu Hoan nhún vai, nói được vẻ mặt không sao cẳ.
Phụt...
Mọi người trợn tròn mắt, khối ngọc bội kia có bao nhiêu quan trọng, thế mà ngươi tặng người ta!
Sau khi há hốc mồm thì hoài nghi, nữ nhân này chắc chắn là lừa gạt bọn họ.

"Cô nương tặng cho ai?" Ngọc trưởng lão nhìn chằm chằm Vu Hoan, hắn cảm thấy nữ nhân trước mặt này không giống như đang nói dối.
Thực lực của nàng hắn không nhìn thấu, bên người còn có một tấm gương cổ quái như vậy, có lẽ cũng không phải là nhân vật tầm thường, không cần phải lừa hắn...
Đương nhiên, đó chỉ là một loại khả năng.
"Bách Lý Thanh Hoan, là nữ nhân vừa rồi ở bên cạnh Vân Tự ấy." Vu Hoan bĩu môi.
Có khối ngọc bội kia mà nói, Vân Tự bắt Bách Lý Thanh Hoan cũng coi như có chuyện để nói.
Người bên cạnh Ngọc trưởng lão lập tức tiến lên thì thầm vài câu, thần sắc Ngọc trưởng lão đổi đổi, lại nhìn nữ nhân trước mặt vài lần, trong lòng buồn bực.
Nếu nữ nhân này thật là thiếu chủ thì hay rồi.
Nhưng nếu như nàng không phải, mà nữ nhân gọi là Bách Lý Thanh Hoan kia mới đúng, vậy bọn họ chỉ có thể chậm một bước.
"Trên người cô nương có vết bớt, có thể để người của lão phu nhìn một chút được không?"
Không có ngọc bội, bớt chắc có nhỉ!
"Vì sao phải cho ngươi xem?" Vu Hoan như một đại gia, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Ta nói rồi, các ngươi tin hay không tùy thích."
Ngọc trưởng lão: "..."
Nếu không ra đây để bọn họ tin tưởng, vậy ngươi ra đây làm cái lông gì!
Ngươi nói!
Bọn họ bảo đảm không đánh chết ngươi!
"Ha, ta ra đây là để nói cho các ngươi biết, mặc kệ các ngươi tìm ta với mục đích gì, thì các ngươi đánh mất cái suy nghĩ đó đi, ta sẽ không giúp các ngươi làm việc, cũng sẽ không đi làm thiếu chủ của các ngươi!"
Ngươi còn không chứng minh ngươi là thiếu chủ của bọn họ, còn ở đây tự tin nói ra đoạn lời nói này nữa.
Từ từ, giống như có chỗ nào đó không đúng...
Thế mà nàng từ chối làm thiếu chủ?
Không biết vì sao Ngọc trưởng lão lại tin, cô nương này chính là người mà bọn họ muốn tìm.
Cái ý nghĩ này mới vừa nhảy ra, khiến hắn cũng bị dọa nhảy dựng.
"Được, nên nói ta đã nói xong, như vậy, chư vị tạm biệt." Dừng một chút, Vu Hoan chần chờ trong chốc lát mới nói: "Lúc trước Bách Lý Hề mang ta ra ngoài, làm phiền các ngươi chuyển lời giúp ta một chuyến, đa tạ ơn năm đó cứu mạng, nếu hắn gặp nạn, ta có thể cứu giúp một lần, đương nhiên, chỉ một mình hắn mà thôi, các ngươi... ta không có hưng thú."
Ngọc trưởng lão bị những lời này chấn động đến thật lâu cũng không lấy được bình tĩnh.
Thẳng đến khi nguời của hắn mang tư liệu của Bách Lý Vu Hoan lại trước mặt hắn, hắn mới biết được, nữ nhân này cũng không phải nói khoác.
Vậy mà nàng là Bách Lý Vu Hoan.
Đại ma đầu mà bọn họ đều nghe danh...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.