Chương trước
Chương sau
Giao Long nói hết những thứ nó biết cho Vu Hoan nghe, Vu Hoan cũng không thật sự gϊếŧ nó, chỉ dùng cách khác tới lấy một ít máu từ trái tim nó, giải độc.
Đương nhiên, cái cách khác kia cũng không phải quá vui sướng gì cho cam.
Thấy bộ dáng muốn chết của của Giao Long kia là biết.
"Ta đã nói hết rồi, độc cũng đã giải, tại sao các ngươi còn không buông tha ta!" Giao Long vùng vẫy cánh, vẻ mặt đau khổ ủy khuất.
Vu Hoan dựa vào thân cây, liếc xéo Giao Long: "Ta lạ nước lạ cái, làm gì biết vực sâu mà ngươi nói kia ở đâu? Vả lại, sao ta biết lời ngươi nói là thật hay giả, nếu ta cứ thả ngươi đi rồi, lỡ như ngươi nói dối lừa gạt ta, thì ta nên đi đâu tìm ngươi cho được? Cho nên, ngươi cứ an tâm dẫn theo bọn ta đi thôi!"
Giao Long khóc không ra nước mắt, loài người này quả thật không thể nói lý!
"Cái vực sâu kia chia toàn bộ Huyền Địa ra làm bốn, các ngươi dựa theo lời ta chỉ, loạn đi đều có thể đến, các ngươi thả cho ta đi mà!"
"Không được!" Mặt Vu Hoan không cảm xúc từ chối.
Giao Long: "..."
A a a, tên hỗn đản Trọng Minh nhà ngươi, còn chưa lăn về cứu nó nữa!
Mặc kệ Giao Long không muốn thế nào, vẫn bị bắt lên đường với Vu Hoan.
Xuyên qua biển hoa, là một thảm dây đằng lớn lên đặc biệt tươi tốt, từng dây từng dây quấn quanh dây dưa, ở trên không trung tạo thành một hình dạng, thậm chí còn cao hơn tầng cấm chế, tuyết đọng bao trùm ở phía trên, nhìn qua nhiều chấn động miễn bàn.
Phía dưới dây dằng không phải nước, đương nhiên cũng không phải là đất.
Mà là những hòn đá toàn thân xanh biếc.
"Đây là cái gì?" Vu Hoan tùy tiện nhặt lên một viên, vừa mới cầm lên tay, hòn đá ngay lập tức biến thành màu trong suốt.
Buông ra lại biến thành màu xanh biếc, thử vài lần, Vu Hoan mới phát hiện hòn đá này trong suốt, mà màu xanh biếc kia là phản xạ dây đẳng ở trên đỉnh đầu.
"Đây là đá Không Linh, có thể dùng để lưu trữ hình ảnh." Giao Long ở một bên yếu ớt giải thích: "Loại đá này ở đây rất thường hay thấy, không đáng giá tiền."
Vu Hoan lại có chút hứng thú, có thể lưu trữ hình ảnh...
Tùy tay nhặt mấy viên nhét vào bên trong vòng tay.
Giao Long thấy nàng không lấy nhiều lắm cũng không lên tiếng ngăn cản.
Khu vực dây đằng rất lớn, hơn nữa không thể bay, phía trên đều là dây đằng, rậm rạp, trừ phi bay ở phía trên tầng cấm chế.
Nhưng độ ấm ở trên tầng cấm chế không phải người thường có thể chịu đựng.
May mắn dây đằng này không thể cư trú linh thú, nếu không, đó phải là vừa đánh quái vừa đi đường.
"Lên phía trước một chút chính là bên cạnh vực sâu." Ra khỏi khu vực dây đằng Giao Long lại không muốn đi tiếp.
Nó nhỡ kỹ trong truyền thừa có nói, tuyệt đối không được đến gần vực sâu nửa bước!

Chỗ bọn họ đang đứng có thể nhìn thấy đường chân trời nơi xa xa, một đường đen cắt ngang qua, giống như một sợi dây mực chắn ngang giữa trời đất, ranh giới rất rõ ràng.
"Các ngươi theo nó đi về phía bên kia, là có thể đến nơi giao nhau của vực sâu, nơi phát ra lục quang nằm ở chỗ giao giao đó.
Giao Long dùng cánh chỉ vào một phương hướng.
"Ngươi nói trong Hàn Cực Huyền Địa có ba giống loài tồn tại giống ngươi, một con là Trọng Minh Điểu, hai con còn lại là con gì?" Vu Hoan không đầu không đuôi hỏi một câu.
Giao Long nghi hoặc nhìn Vu Hoan liếc mắt một cái.
Nhưng rất nhanh đã trả lời: "Xích Loan* và Ngân Hồ*."
(Xích Loan: con chim Loan màu đỏ. Giống Phượng Hoàng nhưng không phải Phượng Hoàng.
Nó không muốn bị tra tấn thêm một lần nào nữa.
Vu Hoan xoay người, đối diện Giao Long: "Trọng Minh điểu ở phía Tây, vì sao nó lại xuất hiện ở địa bàn của ngươi? Nếu như lời ngươi nói, thì vực sâu chia Huyền Địa ra làm bốn, hình thành một chữ thập (十). Mà các ngươi không thể đến gần vực sâu, thì tại sao Trọng Minh Điểu lại đến địa bàn của ngươi?"
Giao Long sửng sốt, tới tới lui lui nghiền ngẫm một trận mới hiểu được ý của Vu Hoan.
Nó vỗ cánh, lấy ánh mắt ngu ngốc nhìn Vu Hoan: "Tứ phía đều có Truyền Tống Trận đó, hơn nữa chỉ cần bay lên phía trên tầng cấm chế, vượt qua vực sâu cũng hoàn toàn không thành vấn đề."
Vu Hoan: "..."
Được rồi!
"Không thèm nói chuyện với ngươi nữa, ta muốn đi tìm con chim chết tiệt kia tính sổ, các ngươi tìm được đồ rồi thì nhanh chóng rời đi đi! Gặp được ta với con chim chết tiệt kia cũng coi như là các ngươi may mắn, nếu các ngươi gặp phải tên Ngân Hồ kia có lẽ đã chết thảm."
Trong lòng Giao Long tưởng tượng lại là các ngươi có thể sống sót rời khỏi vực sâu, ta sẽ tỏ tình với con chim chết tiệt kia ngay.
"Vì sao?"
Giao Long xoay trái xoay phải, tựa như kiêng kị gì đó: "Ngân Hồ là tên mạnh nhất trong đám bọn ta, nó rất ít khi lộ diện, nhưng đặc biệt chán ghét các sinh vật khác, sinh vật khác này bao gồm cả sinh vật sinh sống trong Huyền Địa, dù sao nó cũng là tên lão gia hỏa mũi hếch lên trời, ai cũng khinh thường, chán ghét muốn chết đi được. Nếu các ngươi gặp phải nó, tốt nhất đi vòng qua, tên kia điên lên, quả thật là ác mộng."
"Ồ..." Vu Hoan lên tiếng.
Giao Long cảm thấy bản thân nói đủ nhiều, xoay người muốn đi.
Ai ngờ chưa đi được hai bước, cánh đã bị người ta túm chặt.
"Ta nói cho ngươi đi rồi sao?" Giọng nói của Vu Hoan sâu kín vang lên.
Giao Long lập tức quỳ rạp trên mặt đất: "Ta nói đều đã nói, nơi cũng đã đến rồi, các ngươi còn muốn thế nào?"
"Khi ta còn chưa đến cái nơi có phát ra lục quang kia, thì ngươi tốt nhất đừng rời khỏi ta quá hai mét, nếu không... ta nghĩ ngươi cũng không muốn trải qua chuyện lúc trước đúng không?"
Nghĩ đến chuyện lúc trước trải qua Giao Long thẳng run run.
"Ta thật sự không thể tới gần vực sâu..."

"Ta có thể đi vòng, không đến gần vực sâu."
Giao Long giãy giụa một phen, lại ngắm Dung Chiêu đứng ở bên cạnh, thường thường phát ra khí lạnh kia, cuối cùng khuất phục gật đầu.
Sao mệnh của nó lại khổ như vậy chứ!
Tên hỗn đản Trọng Minh nhà ngươi, chạy nhanh như vậy, không ai gây chuyện với tên hỗn đản đó, nó cảm thấy thật không công bằng!
Vu Hoan thật sự không có đến gần vực sâu, mà cách một khoảng cách với vực sâu mà đi vòng quanh.
Rốt cuộc Huyền Địa lớn bao nhiêu, vào lúc này có thể biểu hiện ra tới.
Vu Hoan gần như đi theo bờ vực sâu kia hơn mười ngày, hơn nữa rất nhiều lúc dùng linh lịch bay ở trên tầng trời thấp, căn bản không nhìn thấy bóng dáng của vực sâu khác.
Dọc theo đường đi gặp phải linh thú cổ quái hiếm lạ không ít, nhưng nhìn thấy Giao Long, tự động né tránh.
Giao Long xem như là lão đại ở phía Bắc, ai dám đi xúc phạm lão đại chứ?
"Ầm!"
Đất rộng bỗng nhiên run lắc một chút, âm thanh bạo phá kịch liệt nơi xa làm Vu Hoan và Giao Long đồng thời dừng lại.
Dung Chiêu tiến lên vài bước, giữ chặt tay Vu Hoan, tầm mắt hướng đến nơi phát ra âm thanh.
"Bên kia có người."
Tiếng của Dung Chiêu vừa ra, vài tiếng kêu sợ hãi liền vang lên.
"Chạy mau, chạy về phía Bắc."
"A, bên này cũng có, bị bao vây rồi."
"Đây là thứ gì, thật là ghê tởm! Lực tấn công cũng rất mạnh!"
Âm thanh đứt quãng, cũng không phải rất rõ ràng, truyền đến Vu Hoan bên này, cũng chỉ nghe thấy chữ được chữ mất.
Giao Long vỗ cánh vài cái, có vẻ có chút nghi hoặc và nôn nóng.
Vu Hoan lại nhướng mày, có chút kinh ngạc hỏi: "Trong Huyền Địa còn có con người?"
"Sao có thể, trong Huyền Địa trước khi các ngươi tiến vào tuyệt đối không có loài người, đây không phải cùng tiến vào với các ngươi sao?"
Vu Hoan nhún vai: "Cùng tiến vào với ta có mấy người, nhưng bọn họ ở phía sau ta, không có khả năng đi ở phía trước ta."
Chẳng qua...
Thịnh Thế lại ở phía trước nàng.
Nhưng âm thanh bên kia nhiều như vậy, có lẽ không phải là Thịnh Thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.