Chương trước
Chương sau
Dịch Bảo túm Dịch Quân đến một góc, một cái tát đánh lên trán Dịch Quân, hận sắt không thành thép nói: "Người trên đó là ai? Con cũng dám chạy lên đó, không muốn sống nữa?"
"Bọn họ ức hiếp người ta như vậy, con không nhìn nổi." Dịch Quân hừ hừ: "Cha, không phải cha dạy con gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao?"
"Là cha dạy con như vậy sao?" Thịt mỡ trên mặt Dịch Bảo vì tức giận mà run run lên.
"Lúc có thể động thủ thì không cần động miệng." Dịch Quân nhỏ giọng nói.
Dịch Bảo trừng Dịch Quân, thật lâu sau mới từ trong lòng lấy ra một vật, đưa cho Dịch Quân: "Chúng ta đánh không lại bọn họ, nhưng vì sao chúng ta phải đánh với bọn họ?"
Dịch Quân nhìn thứ trong tay, khóe miệng giật giật: "Cha, mỗi lần cha đều dùng chiêu bẩn thỉu, sẽ bị báo ứng."
"Hừ, sợ cái quần, con trai của ông cũng có, có người kế tục." Dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của Dịch Bảo kia, làm Dịch Quân không nỡ nhìn thằng.
Cha hắn tuyệt đối là người Thần co được dãn đều được.
Dịch Bảo cho hắn đồ sẽ không mất mạng, chỉ biết toàn thân sẽ nổi mục hồng hồng giống bệnh sởi, vô cùng ngứa, càng dùng linh lực thì càng ngứa, có tác dụng trong thời gian trong một canh giờ, chịu đựng qua là tốt rồi.
Trước kia đối phó với những người không đánh lại, Dịch Bảo đều làm như vậy.
Cho nên nói, bên ngoài người ta nói Dịch gia không phải thứ tốt lành gì, cũng không phải không có đạo lý.
Khiến Dịch Bảo ngàn vạn lần không thể ngờ tới là lần này cố tình đã xảy ra chuyện.
Khi trên bục đang ồn áo đến kịch liệt, một đám nha hoàn dâng trà, những người đó nói đến miệng khô lưỡi khô đương nhiên cứ thế mà uống vào.
Vừa uống xong đã uống ra chuyện lớn.
Những người đó có hiện tượng như trúng độc, ngã hết xuống đất.
Người trúng độc đều là những người phát sinh ra mâu thuẫn với Giang Vong Ưu, vì thế điều này khá thú vị.
Giang Vong Ưu trực tiếp thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Giang Vong Ưu căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, tình cảnh hỗn loạn một trận, những thuộc hạ của những người trúng độc vây quanh nàng ta.
"Tuổi còn nhỏ mà đã ác độc như vậy, đưa thuốc giải ra đây!"
"Không phải ta..."
Giang Vong Ưu thật vô tội, nàng cái gì cũng chưa làm mà!
Nhưng hiển nhiên những người này không quan tâm nàng ta nói cái gì, từng bước một ép sát đến, đã có người lấy ra vũ khí, lúc nào cũng có thể động thủ.

"Đây là Thập Lý Tàng, người trúng độc trong một canh giờ thì độc sẽ hòa tan toàn bộ vào trong cơ thể, cho dù là người tu luyện cũng không thể ngăn cản. Giang Vong Ưu, bọn ta chẳng qua chỉ muốn hỏi rõ ràng tình huống cụ thể của Giang vực chủ, vậy mà ngươi ác độc như vậy, muốn đẩy nhiều người vào chỗ chết."
"Không phải ta... ta không có hạ độc." Giang Vong Ưu lắc đầu, gương mặt thanh tú trắng bệch một mảnh.
"Không phải ngươi chẳng lẽ là bọn ta? Người trúng độc đều là những người hỏi tình huống của Giang vực chủ, vì sao lại là bọn họ trúng độc? Người khác lại không sao?"
Dưới bục cũng hoảng loạn một trận, nghe thấy lời chất vấn này, những người tin Giang Vong Ưu cũng không khỏi hoài nghi.
Nhiều người ngồi trên bục như vậy, vì sao chỉ có những người tranh chấp Giang Mãn Nguyệt với Giang Vong Ưu mới xảy ra chuyện?
Vu Hoan cau mày, tầm mắt từ 'Sở Vân Cẩm' đảo qua, nàng ta ở đó, nàng không muốn đi lên.
"Vu Hoan cô nương." Cánh tay đột nhiên bị người ta túm chặt, kéo nàng ra khỏi đám người.
Giọng nói của Dịch Quân cũng không khó phân biệt, cho nên Vu Hoan không có giãy giụa, tùy ý để hắn lôi kéo mình ra khỏi đám người.
Dịch Quân kéo Vu Hoan đến một góc, trong giọng nói mang theo một tia vội vàng: "Vu Hoan cô nương, độc kia là do ta hạ."
Vu Hoan nhướng mày, thần sắc không đổi, chỉ nhàn nhạt hỏi: "Ngươi có thù oán với bọn họ?"
Dịch Quân lắc đầu: "Không có, vừa rồi bọn họ nói khó nghe như vậy nên ta muốn giáo huấn bọn họ một chút, ta hạ dược bọn hắn chỉ là thuốc bình thường, cũng không mất mạng, ta cũng không biết vì sao bọn họ lại trúng độc."
"Vậy ngươi tìm ta làm gì?" Nàng cũng không giải độc.
"Vu Hoan cô nương, cầu xin ngươi nghĩ cách." Thần sắc Dịch Quân thành khẩn, mang theo vài phần cầu xin, tình huống hiện tại Dịch gia đã không thể chống lưng được nữa.
Có thể giúp Giang Vong Ưu, giúp Mãn Nguyệt Vực, chỉ có vị trước mặt này.
"Ta có thể có cách gì?" Vu Hoan ngẩng đầu nhìn về phía xa xa: "Dù sao độc cũng không phải do ngươi hạ, ngươi sợ cái gì."
"Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan..." Linh La gân cổ lên rống to.
Vu Hoan đi ra khỏi chỗ bóng râm, hơi hơi vẫy tay: "Ở đây."
Linh La và Dung Chiêu một trước một sau đi đến, đầy mặt Linh La nghiêm túc: "Tiểu Hoan Hoan ngươi ở đây làm gì? Trên đó đánh nhau rồi, Vong Ưu dùng Thần Khí, hiện tại những người đó đã mặc kệ người trúng độc, bắt đầu cướp Thần Khí. Loài người chính là tham lam như vậy, ở trước lợi ích, thì ngay cả người một nhà cũng không thèm quan tâm."
Dịch Quân có chút ngốc, Giang Vong Ưu có Thần Khí từ đâu ra?
"Phiền phức." Vu Hoan nói nhỏ một tiếng, xoay người đi ra bên ngoài.
Trong viện, mọi người vây công Giang Vong Ưu, chẳng những là những người ở trên bục phía trước ngay cả những người ở phía dưới cũng gia nhập vào.

Giang Vong Ưu cầm U Minh Cung, kéo dây cung, mũi tên hoa lệ bắn ra, tuy lực sát thương rất lớn, nhưng một dùng một lần chỉ bắn trúng một người, đối mặt với những người nhảy lên như thủy triều kia căn bản như muối bỏ biển.
Vu Hoan nhìn về phía bên kia, thân ảnh 'Sở Vân Cẩm' đã không thấy đâu, không khỏi nhăn mày đến càng sâu.
Ngay tại lúc này mà không thấy 'Sở Vân Cẩm' đâu.
"Ta đi giúp Vong Ưu." Linh La kéo Kinh Tà Đao nhào vào trong đám người.
Vu Hoan đè Linh La lại, đẩy nàng đến bên cạnh Dung Chiêu: "Đừng để nó chạy loạn."
Dung Chiêu cố mà làm duỗi tay đè Linh La lại, chi sắc ghét bỏ trong mắt nồng đậm.
Vu Hoan nhảy lên, nhẹ nhàng đứng phía sau Giang Vong Ưu, duỗi tay vòng lấy nàng ta, cầm tay nàng ta kéo U Minh Cung, giọng nói bay bay tùy ý vang bên tai Giang Vong Ưu: "Tưởng tượng vô số mũi tên, từ trung tâm khống chế phương hướng của mũi tên."
(Các vị huynh đài tỷ muội hãy tưởng tượng giống cảnh dưới đây, có điều đổi lại thành nữ là được)
Khi Vu Hoan chạm vào, Giang Vong Ưu có chút cứng đờ, nhưng khi giọng của Vu Hoan vang lên, lại thở phào nhẹ nhõm.
Tưởng tượng vô số mũi tên...
Ý là một lần bắn ra vô số mũi tên sao?
Giang Vong Ưu hít sâu một hơi, tay giữ chặt dây cung hơi hơi dùng sức, trong đầu hiện ra vô số mũi tên.
Kéo cung, buông ra...
Mũi tên như nước mưa bắn về phía trước, tiếng kêu rên lập tức phát ra.
Vu Hoan buông Giang Vong Ưu ra, khoanh tay trước ngực, thần sắc khinh miệt và trào phúng: "Còn không tính là quá kém, nhưng sức mạnh vẫn còn yếu, nếu đổi là người khác đến sử dụng U Minh Cung, ở dây... một người, không một ai sống sót."
Giang Vong Ưu: "..."
Những người người đó bị Giang Vong Ưu chấn động đến, còn chưa kịp điều chỉnh lại tâm thái, lại thình lình nghe thấy Vu Hoan nói một câu như vậy, trong lòng sinh ra khiếp sợ, khủng hoảng đồng thời tia tham lam cũng theo đó mà bành trướng.
Lực sát thương lớn như vậy, nếu ai mà có được, thì người đó có thể xưng bá đại lục.
"Giang Vong Ưu, ngươi chỉ là một tiểu cô nương, cầm Thần Khí cũng không có cách nào phát huy tác dụng, còn không bằng đưa nó cho bọn ta."
"Cho các ngươi?" Vu Hoan cười lạnh một tiếng, liếc xéo người nọ: "Các ngươi chia như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn chém Thần Khí ra mỗi người lấy một miếng?"
"Đương nhiên là bằng bản lĩnh." Người nọ hào khí rống to.
"Hay cho một câu bằng bản lĩnh, vậy hiện tại ngươi đi chết đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.