Chương trước
Chương sau
Tia trào phúng trên mặt Vu Hoan càng đậm: "Nếu cái gì ngươi cũng biết, vậy vì sao lúc trước lại phản đối Giang Mãn Nguyệt và Phượng Lan?"
Sắc mặt Giang mẫu đổi đổi: "Đứa nhỏ Phượng Lan kia không thích Mãn Nguyệt."
Vu Hoan châm chọc cười lạnh một tiếng, không nói tiếp.
Giang mẫu xấu hổ chớp mắt, bà ta hiểu rõ, thực tế bản thân có tư tâm.
Bà ta không hy vọng huyết mạch của phu quân cứ vậy mà bị chặt đứt, càng không hy vọng bởi vì chuyện này mà Giang gia bị bôi đen.
Nhưng bà ta có cái gì sai? Lúc sắp chết phu phân giao phủ vực chủ lại cho bà ta, bà ta không hy vọng phủ vực chủ bị hủy hoại trong tay bà ta, đi xuống đó không có mặt mũi nào đi gặp phu quân cả.
Có lẽ khi người ta thật sự sắp chết mới có thể hiểu kỳ thật những điều đó điều không quan trọng.
Quan trọng là, người mình để ý, có thể được hạnh phúc.
Lúc trước phu quân nói như vậy có lẽ là sợ bà ta luẩn quẩn trong lòng, sẽ đi theo ông ấy cho nên mới dùng Giang gia đến trói buộc bà ta.
Đáng tiếc... đều chậm mất rồi.
Hiện tại bà ta có thể làm, chỉ có thể tìm tìm cho Vong Ưu cái cảng tránh gió cuối cùng.
"Ngươi xác định có thể thể chống được sau khi đại hội bốn vực qua đi?" Vu Hoan nhướng mày.
Giang mẫu đã không ôm hy vọng, nhưng nghe thấy Vu Hoan nói những lời này, đôi mắt lập tức sáng ngời.
"Ta chịu đựng một tháng không thành vấn đề, cô nương đồng ý với ta rồi?"
"Vậy ngươi cố gắng mà chống đỡ một tháng, nếu không... Giang gia chỉ có thể chôn cùng ngươi!" Vu Hoan cười lạnh ném xuống những lời này, lôi kéo Linh La bước nhanh ra khỏi phòng.
Linh La không hiểu ra sao: "Tiểu Hoan Hoan, sao ngươi lại đồng ý với bà ta?"
Đây không phù hợp với tính cách của Tiểu Hoan Hoan chút nào!
Khóe môi Vu Hoan hơi cong, ngữ điệu lạnh lẽo: "Đại hội bốn vực, ta có dự cảm ta sẽ nhìn thấy Thịnh Thế."
"Tiểu Hoan Hoan..." Linh La run lập cập, toàn thân trên dưới chỉ có một cảm giác, rất lạnh.
Dung Chiêu không chút khách khí đẩy Linh La ra, ôm Vu Hoan vào trong lòng.
Linh La trừng mắt, há mồm muốn rống Dung Chiêu, Dung Chiêu đảo mắt lạnh tới, Linh La lập tức liền héo.
Ai cũng ức hiếp nàng, hu hu hu.
____

Giang Vong Ưu hết đường xoay xở đối với đại hội bốn vực, hết thấp thỏm lại nôn nóng.
Nàng chỉ là một tiểu cô nương, tới chủ trì đại hội bốn vực một chuyện lớn như vậy, nàng có thể chống đỡ nổi sao?
Phải biết rằng người đến đại hội bốn vực đều là những người có quyền thế nhất trong bốn vực, vực chủ của bốn vực đều phải tham dự.
Cứ lo âu như thế cho đến khi Linh La đến nói với nàng rằng Vu Hoan sẽ giúp nàng chống đỡ.
Nàng không rõ, vì sao Vu Hoan sẽ đến giúp nàng.
Hỏi Linh La, Linh La cũng mơ hồ bảo không rõ.
Giang Vong Ưu cũng không dám đi hỏi Vu Hoan, đành phải chôn chuyện này xuống trong lòng, xuống tay chuẩn bị đại hội bốn vực.
Không biết có phải có Vu Hoan chống lưng, có tâm lý an ủi mà Giang Vong Ưu làm việc trầm ổn hơn rất nhiều.
Nhưng mà, phiền phức rất nhanh đã đến cửa.
Vẫn luôn không ngồi cùng bàn với Giang gia là Đoạn gia không biết từ đâu biết đươc Giang Mãn Nguyệt không phải đang bế quan, mà là ném lại phủ vực chủ không rõ tung tích, mang theo một đám người đến cửa phủ.
Nói Giang Vong Ưu chỉ là một tiểu nha đầu, làm gì có tư cách chủ trì đại hội bốn vực, bảo Giang Vong Ưu đưa quyền chủ trì cho Đoạn gia hắn.
Mọi người đều biết từ trước đến nay đại hội bốn vực đều do phủ vực chủ chuẩn bị, đây là tượng trưng cho một thân phận, Đoạn gia đây không phải là buộc Giang Vong Ưu giao vị trí vực chủ Mãn Nguyệt Vực ra luôn sao?
Đương nhiên Giang Vong Ưu không chịu.
Có lẽ Đoạn gia thật sự xác nhận được thông tin, mặc kệ Giang Vong Ưu nói Giang Mãn Nguyệt thật sự đang bế quang đi chăng nữa, bọn họ đều làm loạn muốn Giang Vong Ưu kêu Giang Mãn Nguyệt ra ngoài, nếu không thì giao quyền chủ trì cho Đoạn gia.
Đoạn gia cứ làm loạn như vậy, những gia tộc khác đương nhiên có được tin tức, sôi nổi đến cửa chứng thực.
Nếu Giang Mãn Nguyệt không ở, thì vực khác chẳng phải sẽ có chủ ý muốn đánh phủ đầu ra oai sao? Những gia tộc đó mặc kệ là có tư tâm hay thật sự vì Mãn Nguyệt Vực, bọn họ đều phải tới cửa chứng thực.
Giang Vong Ưu bị những người này nháo thiếu chút nữa đã khóc.
"Ta nói những người các ngươi có phải não tàn rồi hay không? Bế quan là một chuyện nghiêm túc như vậy, các ngươi nói gọi là gọi à? Nếu vực chủ bởi vì vậy mà tu vi bị hao tổn, thì trách nhiệm thuộc về ai?" Dịch Quân mang theo đám người hấp tấp đuổi đến, chẳng phân biệt ba bảy mai mốt, đuổi tất cả những người đang bao vây phủ vực chủ ra ngoài.
Xét thấy Dịch gia thường xuyên bị vây công, sức chiến đấu kia tuyệt đối là tốt nhất trong các đại gia tộc.
"Ồ, Dịch gia bại hoại này sao lại cũng giúp đỡ vực chủ nói chuyện? Ta nhớ rõ vực chủ đối với các ngươi là thâm ác ghét tuyệt đúng không?"
Dịch Quân cười nhạo: "Dịch gia của bọn ta bại hoại, vậy các ngươi là cái gì? Đối đầu với kẻ địch mạnh, không thèm nghĩ xem đồng tâm hiệp lực thế nào, ngược lại ở đây làm khó dễ một tiểu cô nương, ta thấy các ngươi mới là đồ bại hoại, còn không bằng Dịch gia bọn ta."
"Đồng tâm hiệp lực cũng phải nhìn xem đối tượng là ai, nếu là vực chủ, bọn ta không có bất cứ ý kiến nào, Giang Vong Ưu chỉ là một tiểu nha đầu chưa mọc đủ lông dựa vào cái gì bọn ta phải nghe nó, gọi vực chủ ra đây."

"Gọi vực chủ, gọi vực chủ!"
Người của Dịch gia làm thành một hàng rào thịt người ở trước cửa phủ vực chủ, những người này trong lúc nhất thời cũng không chen vào được, chỉ có thể kêu khẩu hiểu.
Dịch Quân che trước mặt Giang Vong Ưu, thần sắc rất là khó coi.
Cha hắn đã nói những người này đều ra vẻ mạo danh ngụy quân tử, lúc trước hắn còn không tin, hiện giờ xem ra không thể không tin.
Những người này chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, bên ngoài còn chưa đánh vào, trong này đã tự nội chiến.
"Dịch Quân, Dịch gia các ngươi là cái thá gì, cho rằng giúp đỡ tiểu nha đầu này, là có thể tẩy thoát tội danh kia? Ngươi không khỏi quá ngây thơ rồi đi, nhanh chóng tránh ra, nói không chừng bọn ta còn có thể cho cho Dịch gia các ngươi một con ngựa."
Dịch Quân bị chọc tức cười cười: "Cho Dịch gia bọn ta một con ngựa, ai cho ai còn chưa biết được đâu, có bản lĩnh các ngươi đều xông lên đi!"
Nói đến những lời này, thái độ của Dịch gia không cần nói cũng biết.
Mọi người ở đây khi chuẩn bị động thủ, một giọng nói kiều mềm đột nhiên cắt qua không khí, từ trong phủ vực chủ truyền ra ngoài.
"Ồn cái gì mà ồn."
Ngay sau đó một thân ảnh xuất hiện ở cửa phủ, thấy rõ y phục kia, mọi người đều theo bản năng lui về sau một bước.
Bách Lý Vu Hoan đến Thanh Vũ Thành khi nào?
Còn có liên quan đến phủ vực chủ?
Còn có một ít người khác có mưu đồ, đột nhiên sinh ra dự cảm bất thường, vốn tưởng phủ vực chủ chỉ có một tiểu nha đầu, muốn ép nó giao quyền lợi ra là chuyện rất dễ dàng, ai biết nửa đường nhảy ra một Dịch gia, hiện giờ còn tới một lão Phật gia.
Dịch Quân nhìn thấy Vu Hoan, mắt lập tức sáng ngời, tầm mắt nhìn ra phía sau nàng.
Nhưng ngoại trừ nàng thì không còn ai nữa.
Vu Hoan nhíu nhíu mày quét những người đó một vòng, ngay sau đó cười nhạo nói: "Chỉ có binh tôm tướng cua của các ngươi cũng muốn làm chủ trì đại hội bốn vực? Đi bưng trà rót nước cho người ta sao?"
"Bách Lý Vu Hoan... đây là chuyện của Mãn Nguyệt Vực bọn ta, không có liên quan gì đến ngươi." Có người căng da đầu lên tiếng.
Không phải đồn Bách Lý Vu Hoan không thích xen vào chuyện của người khác sao?
Chỉ cần nàng mặc kệ mọi chuyện, vậy là tốt lắm rồi.
"Đúng là không có liên quan đến ta." Vu Hoan cong khóe môi: "Nhưng mà, ta không quen nhìn cái loại dáng vẻ không biết xấu hổ ức hiếp một tiểu cô nương người ta của các ngươi, có bản lĩnh tới ức hiếp ta đi."
Mọi người: "..."
Dịch gia với Bách Lý Vu Hoan thông đồng với nhau đúng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.