Chương trước
Chương sau
Sau khi mọi người rời đi Vu Hoan mới cùng Dung Chiêu đi ra khỏi chỗ tối.
Cảm khái nói: "Những người này sợ là không còn sống được lâu nữa."
Vừa rồi nàng không có ra tay, ra tay là một người khác, còn là ai, Vu Hoan cũng không có hứng thú muốn biết.
Ngày hôm sau Vu Hoan rời khỏi trấn nhỏ, sáu ngày sau nghe người ta đồn, trấn nhỏ bị người ta đồ sát.
Đánh chết nàng cũng không đoán được, cái nồi lần này lại là nàng đến đội.
Chỉ vì có người nhìn thấy nàng tiến vào trấn nhỏ!
"Mỗi lần đều là ta tới bối nồi, những người này có phải có chút quá đáng không?" Vu Hoan nghiêng đầu hỏi Dung Chiêu, thần sắc trên mặt không có nửa phần không vui.
Dung Chiêu châm chước hồi lâu, mới thận trọng từ lời nói đến việc làm: "Đúng là có chút quá đáng..."
"Đúng vậy, đều nên gϊếŧ!"
Dung Chiêu: "..." Hắn không nên tùy tiện nói tiếp.
Vu Hoan quay đầu, làm răng nghiến lại vang 'kẽo kẹt kẽo kẹt'.
Những người này là muốn lấy toàn bộ nồi trên đại lục đến bôi đen trên người nàng, mới vừa lòng có phải hay không!
Hiển nhiên đáp án là, đúng vậy.
Dù sao cũng tìm không thấy hung thủ, vai ác Vu Hoan này lại từng xuất hiện, đều là nồi của nàng không thể nghi ngờ.
"Sớm biết vậy ta xuống tay trước để đã ghiền cũng được, dù sao cuối cùng bọn họ cũng sẽ vu oan cho ta, ta không làm, chẳng phải ăn thiệt lớn sao?"
Sau khi nghiến răng nghiến lợi xong, Vu Hoan liền nhảy ra một đoạn lời nói như vậy.
Dung Chiêu: "..." Tính tình thích gϊếŧ chóc này tại sao càng ngày càng nghiêm trọng?
Khác biệt với lúc trước... đại khái là nàng không có đánh mất đi lý trí.
"Ăn chút gì đi." Dung Chiêu lấy điểm tâm được bọc kĩ giấy thấm dầu qua, cắt ngang lực chú ý của Vu Hoan.
Vu Hoan nhìn thoáng qua, có chút ghét bỏ nhíu mày: "Sao lại xấu như vậy?"
"Hương vị không tồi, nàng thử xem." Dung Chiêu cầm một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng Vu Hoan.
Vu Hoan chần chờ một lát mới há miệng, điểm tâm vào miệng, mang theo nhè nhẹ mát lạnh lại có một mùi thơm quanh quẩn giữa răng môi.
"Ồ... hương vị cũng không tệ lắm, chàng lấy từ đâu ra vậy?" Vu Hoan cầm thêm một miếng điểm tâm bỏ vào miệng.
"Lúc trước nhặt được trên thi thể."
"Ọe..."
Vu Hoan vứt bỏ điểm tâm, điểm tâm trong miệng còn chưa nuốt xuống trực tiếp phun ra: "Phi phi phi... nước..."
Súc sạch sẽ cặn bã không miệng, Vu Hoan tức giận đùng đùng trừng Dung Chiêu.

"Tại sao chàng lại cho ta ăn đồ lấy từ trên thi thể..." Là muốn ghê tởm chết nàng sao?
Vẻ mặt Dung Chiêu chân thành: "Sạch sẽ."
Sạch sẽ...
"Sạch sẽ thì nó cũng từ trên thi thể mà!" Vu Hoan hữu khí vô lực, vậy mà nàng cảm thấy điểm tâm này rất ngon miệng.
May mắn, may mắn chỉ ăn một chút.
Nhưng mà... điểm tâm này thật sự ăn rất ngon.
Vu Hoan có chút đáng tiếc nhìn điểm tâm trên mặt đất, nếu không phải lấy từ trên thi thể thì thật tốt bao nhiêu?
"Chàng lấy từ trên thi thể nào vậy?" Bây giờ Vu Hoan mới nhớ ra trọng điểm.
Vừa rồi Dung Chiêu chỉ rời khỏi có một chút xíu, không có khả năng đi quá xa.
Dung Chiêu chỉ chỉ phía sau Vu Hoan: "Bên kia, đại khái có hơn mười người, không chết bao lâu, điểm tâm còn rất mới."
"Đừng nói điểm tâm nữa."
"Ồ."
Vu Hoan đứng dậy đi đến đám cỏ phía sau, đám cỏ này cao khoảng nửa người, nửa người dưới đều bao phủ ở bên trong, y phục cọ xát xoẹt xoẹt với đám cỏ, đi được khoảng 50 mét có hơn mười thi thể nằm lộn xộn.
Xem trang phục thì hình như là thế lực nào đó, không biết vì sao lại chết ở đây.
Vu Hoan đi một vòng, cũng không tìm được thông tin hữu dụng nào.
Trên người những người này không có bất cứ thứ gì có thể phân rõ thân phận.
"Nơi thị phi, đi đi đi." Vu Hoan vẫy vẫy tay, tiếp đón Dung Chiêu rút lui.
Nơi có người chết, nói không chừng nàng phải gánh tội thay.
Không thể không nói Vu Hoan cuối cùng cũng thông minh được một lần.
Nàng vừa rời đi, thì có một đám người khác tiến lên.
"Không ai còn sống."
"Khẳng định là chạy không xa, ả không có mang bao nhiêu người, đuổi theo!"
___
Cách Vu Hoan không xa phía trước, Mộc Tầm dẫn theo bảy tám người còn sót lại vội vàng lên xe ngựa, trên đường nhỏ chạy như bay.
"Mộc quản sự, người đuổi gϊếŧ chúng ta là ai?" Bây giờ hán tử cao ráo cả người đầy máu tươi, hốc mắt ửng đỏ, trong tròng mắt tràn đầy tơ máu.
Mộc Tầm ngồi bên cạnh hắn, xe ngựa xóc nảy, cả người nàng ta run lắc, trên vai bị máu sũng nước, đang không ngừng chảy ra ngoài.

Mộc Tầm tùy ý băng bó, vén tóc tán loạn qua một bên: "Không biết, Tôn quản sự nói hàng hóa này chỉ là một thứ đồ bình thường, không biết bọn họ vì sao lại muốn tới cướp."
Hán tử cao ráo bình tĩnh lại: "Chúng ta vứt bỏ mấy chiếc xe ngựa, bọn họ còn không chịu ngừng lại, chỉ có hai loại khả năng. Loại thứ nhất bọn họ không đến vì hàng hóa, loại thứ hai là thứ bọn họ muốn ở trong mấy chiếc xe ngựa này."
Mộc Tầm gật đầu đồng ý: "Chúng ta không có thẻ bài của cửa hàng Thịnh Gia, có lẽ bọn họ không biết chúng ta là cửa hàng Thịnh Gia, vô cùng có khả năng là vì thứ gì đó."
Bọn họ hành sự điều rất kín tiếng, trên người không có vật phẩm gì đại biểu cho thân phận của người cửa hàng Thịnh Gia, nàng ta cũng không thường xuyên xuất hiện trước mặt người khác, cho nên không có khả năng là có người nhận ra bọn họ.
"Ngươi đi tìm xem trong vài thứ kia có đồ gì đặc biệt không." Mộc Tầm trầm tư một lát mới hạ lệnh.
Hán tử cao ráo sửng sốt: "Mộc quản sự... đó là trái với quy định."
"Quy định quan trọng hay mạng của ngươi quan trọng?"
Hán tử cao ráo vẫn khó xử như cũ.
Mộc Tầm có chút nóng nảy: "Chúng ta đem theo nhiều xe ngựa như vậy, mục tiêu quá lớn, tốc độ cũng không nhanh được, sớm hay muộn gì cũng bị bọn họ đuổi kịp. Nếu tìm được thứ thứ gì đó, vứt bỏ sự trói buộc, nói không chừng chúng ta có thể tránh được một kiếp."
Nếu chủ tử muốn chỉ những thứ bọn người kia đang tìm, bọn họ đem thứ đó về, có lẽ chủ tử sẽ không trách phạt bọn họ.
Nhưng nếu ném đồ đi, bọn họ sống sót trở về, có lẽ cũng không có mấy phần hy vọng sống sót.
Hán tử cao ráo suy tư một trận mới gật đầu, đưa dây cương giao cho Mộc Tầm.
Mỗi chiếc xe ngựa đều có rất nhiều rương, bởi vì xóc nảy, vốn dĩ cái rương đặt rất đồng đều đã loạn thành một nhúm.
Hán tử cao ráo tìm kiếm một lần trong các rương trên xe ngựa, chỗ này để một ít linh thạch, màu sắc không đồng đều, có cái hắn biết có cái lại không quen biết.
Những linh thạch đó được đặt trong cái rương, nhưng không phát ra một chút linh khí nào...
"Mộc quản sự, đều là linh thạch..." Hán tử cao ráo cầm mấy cái linh thạch có màu sắc tương đối đẹp đưa cho Mộc Tầm xem.
Mộc Tầm cũng không biết những linh thạch này.
Những cái rương này đều là Tôn quản sự bảo nàng ta đi lấy, còn dặn dò không được mở ra.
Người giao rương cho nàng ta cũng chỉ là nam nhân bình thường, nàng ta cũng không để ý...
Ai biết bên trong lại nhiều linh thạch như vậy.
"Bọn họ không phải những linh thạch này chứ?" Hán tử cao ráo có chút thấp thỏm, một xe này của bọn họ có mấy linh thạch mà hắn biết đều có thể mua một tòa thành trì.
Càng đừng nói những linh thạch không quen biết đó, cùng với những linh thạch chất đầy xe ngựa phía sau kia.
Đây quả thật là cực phẩm!
Nghĩ như vậy, khiến người khác mơ ước cũng không kỳ lạ.
Mộc Tầm trầm mặc trong chốc lát: "Đi tìm trong mấy chiếc xe sau thử xem."
Hán tử cao ráo lên tiếng, phi thân nhảy đến xe ngựa phía sau.
Nhưng kết quả cũng giống cái thứ nhất, tất cả đều là linh thạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.