"Thẩm đại ca, huynh không sao chứ?" Nam Chi hoàn hồn, khẩn trương nhìn Thẩm Thiên Lị. Thẩm Thiên Lị không chút chần chờ đẩy Nam Chi ra. "Thẩm đại ca?" Nam Chi kinh hoảng muốn nắm tay Thẩm Thiên Lị. Thẩm Thiên Lị lại trực tiếp phi thân, nhảy tới chỗ cao. Tuy vừa rồi Nam Chi chạy về phía hắn, nhưng nàng ôm tâm nguyện quyết tâm phải chết chạy về phía mình. Nàng không thấy rõ tim nàng, nhưng hắn thấy quá rõ ràng. "Từ nay về sau, Thẩm Thiên Lị ta không có liên quan gì đến Nam Chi." Nam Chi sững sờ ở nơi đó. Thẩm Thiên Lị giơ tay, Ngưng Bích Kiếm từ trên mặt đất trở lại trong tay hắn, thân ảnh lóe lóe liền biến mất tại chỗ. Ma tộc cũng vì Thẩm Thiên Lị rời đi, mà nhanh chóng biến mất, thật giống như chưa từng xuất hiện. Vu Hoan cắm Thiên Khuyết Kiếm trên đất, để nó làm điểm tựa, cảm thán nói: "Đúng thật là tuồng hay!" Dung Chiêu nhìn nơi Thẩm Thiên Lị biến mất, ánh mắt thâm thúy: "Nàng không gϊếŧ hắn?" Cái nồi Thẩm Thiên Lị diệt Phủ Giang Thành có thể thật sự để nàng đến ôm. Vu Hoan thương nước thương dân thở dài: "Thấy bọn họ gian nan như vậy, ta cũng không thêm phiền." Dung Chiêu: "..." Lại động kinh, những ngày tháng tiếp theo, lại bị người ta căm hận. Vu Hoan nhìn Nam Chi, xách Thiên Khuyết Kiếm đi ra ngoài. Lần này Vu Hoan học khôn, nàng không đi cửa chính mà trèo tường ra ngoài. Chuyện của Phủ Giang Thành, một đêm liền truyền khắp đại lục, Vu Hoan không thể không bội phục những người này có sức giao lưu mạnh mẽ như vậy. Chuyện khiến Vu Hoan bất ngờ là những người này có chỉ số thông minh, không đem nồi quăng lên đầu nàng. Đồng thời, Ma tộc tái hiện, cửa Ma giới mở ra cũng truyền khắp cả đại lục. Chẳng qua chỉ có thời gian mấy ngày, một liên minh thảo phạt Ma tộc được thành lập. Tốc độ này, quả thật là muốn bao nhiêu trâu bò là có bấy nhiêu trâu bò. Nghe nói Quý Bạch lấy lý do bị thương từ chối gia nhập. Còn những người của Linh Võ Vực, Quý Bạch không tỏ vẻ gì, gia nhập cũng được mà không gia nhập cũng chẳng sao. Như vậy thì vấn đề cũng đến. Cửa Ma giới mở ra ở đâu? Bọn họ tìm không thấy, cũng không làm nên chuyện gì! Người liên minh bắt đầu không bình tĩnh, xuất hiện nội chiến. Sau khi Thẩm Thiên Lị rời khỏi lần đó, thì chưa từng xuất hiện nữa, cũng không có ai nhìn thấy tung tích của Ma tộc.
Nếu không phải do những người chạy ra từ Phủ Giang Thành tận mắt nhìn thấy, nói không chừng bọn họ đều hoài nghi đây là tung tin vịt. Mà lúc này ở Thiên Y Cốc. Thần Phong lười nhác đứng đó, Tư Hoàng híp mắt cong môi nhìn Thần Phong. Thích Bách Thảo đứng một bên, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra. Hai vị tổ tông này! "Sư phụ, không xong rồi, sư phụ không xong!" Hắn đúng là không xong rồi, hai vị này còn không đi, hắn xấu hổ muốn chết rồi. "Sư phụ..." Thiền Ngọc thở hổn hển chạy đến, thân thể không khống chế được suýt nữa ngã xuống. Thần Phong bất động thanh sắc đỡ lấy eo Thiền Ngọc, giúp hắn ổn định. "Cảm ơn sư huynh." Khuôn mặt nhỏ hồng của Thiền Ngọc nói lời cảm ơn. "Chạy nhanh như vậy, xảy ra chuyện gì?" Thần Phong cười mở miệng, giọng nói lười nhác lại thêm nhiều phần không giống âm sắc ngày thường. Tư Hoàng đang suy tư gì đó nhìn Thiền Ngọc, không biết đang đánh chủ ý gì. Thiền Ngọc thở hổn hển xong rồi mới nói: "Sư thúc và Thanh Miện đánh nhau rồi, sư phụ sư huynh các người mau đi nhìn một chút đi." Sắc mặt Thích Bách Thảo thay đổi, cũng mặc kệ Thần Phong và Tư Hoàng, vọt thẳng ra ngoài chạy như bay. Một đám này, thật là không để cho người khác bớt lo! Thích Bách Thảo rời đi, Thần Phong cũng định đi nhìn xem, Tư Hoàng nhoáng lên ngăn cản đường đi của hắn. "Thần Phong, đừng ép ta ra tay." Trong đôi mắt đào hoa của Tư Hoàng có tia nguy hiểm di động. Thần Phong không dao động, nắm tay Thiền Ngọc, đẩy Tư Hoàng ra ngáp một cái đi ra ngoài: "Tư Hoàng, ngươi muốn, đời này của ta cũng không cho ngươi, ngươi ra tay thì như thế nào, dù sao ta cũng không chết được." "Vậy ngươi cần phải xem trọng người bên cạnh ngươi nhá!" Bước chân Thần Phong dừng lại, xoay người, phía sau đã không còn thân ảnh của Tư Hoàng nữa. "Sư huynh? Tư Hoàng công tử có ý gì vậy?" Thiền Ngọc tò mò lên tiếng hỏi. Thần Phong sờ sờ đầu Thiền Ngọc, vẻ mặt lười biếng có tia nghiêm túc: "Không có gì, từ hôm nay trở đi, ngươi ngủ với ta đi." "Hả? Nhưng mà sư phụ nói..." "Nghe ta hay là nghe sư phụ?" Thiền Ngọc rối rắm nhìn Thần Phong, suy nghĩ một lúc mới gật đầu: "Được rồi." Sư huynh và Tư Hoàng công tử thật kỳ quái... Ngay cả sư phụ cũng rất kỳ quái... Thiên Ngọc lắc lắc đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thần Phong đang muốn dẫn Thiền Ngọc đi nhìn Thanh Miện và Thích Bách Khô, nơi xa đã có người vọt đến.
Há mồm liền nói: "Thần Phong sư huynh, ngoài cốc có người phá trận. Sư phụ và sư thúc có ở đây không?" "Phá trận?" Thần Phong ngáp một cái, không thèm quan tâm: "Trận pháp của Thiên Y Cốc há là có thể dễ phá như vậy sao?" Người báo tin có chút gấp gáp: "Không phải đâu sư huynh, trận pháp đã bị phá một nửa." "Cái gì? Ai lại lợi hại như vậy?" Mắt Thiền Ngọc phát sáng, hoàn toàn không có cảm giác nguy cơ người khác đang phá trận pháp của nhà mình. "Biết là ai không?" "Không biết nữa, là vị công tử trẻ tuổi... hắn còn mang theo một vị cô nương, hình như cô nương kia bị thương." Trong đầu Thần Phong hiện lên hai người đầu tiên là Dung Chiêu và Vu Hoan. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không đúng. Dung Chiêu căn bản không cần phải phá trận gì. "Thiền Ngọc ngươi đi gọi sư phụ, ta đi nhìn trước một cái." Thần Phong buông Thiền Ngọc ra, chạy về phía nơi xa đang phát ra động tĩnh phía trước. Thần Phong theo tên đệ tử kia đi đến nơi phá trận kia. Nơi đó đã có không ít đệ tử, nhìn thấy Thần Phong đều cung kính hành lễ. "Thần Phong sư huynh, chỉ còn ba trận pháp cuối cùng." "Thần Phong sư huynh, sao cốc chủ còn chưa đến? Trận pháp này, chỉ có cốc chủ mới có thể!" Những người đó ta một câu ngươi một câu, nói vô cùng hăng say. Mà thần sắc của Thần Phong lại lười biếng, bộ dáng một chút cũng không quan tâm. Trong lòng những người đó lại gấp gáp, lại cũng không thể làm gì, trận pháp đó đều do cốc chủ thiết lập, bọn họ căn bản sẽ không làm gì được. "Gấp cái gì? Không phải còn có ba cái sao?" Thần Phong ngáp dài, cư nhiên tìm một nơi dựa vào, nhắm mắt dưỡng thần. "Làm sao bây giờ?" "Không biết nữa, vừa rồi sao ngươi không gọi cốc chủ?" "Cốc chủ không ở... Thiền Ngọc sư huynh đã đi gọi..." Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể ngóng trông cốc chủ mau đến. "Ầm ầm... răng rắc..." "Đệch, cái cuối cùng cũng phá, sao cốc chủ còn chưa tới?" "Thần Phong sư huynh..." Ngài còn nhắm mắt dưỡng thần à? Người ta đều đã vào được, vào được... Cảnh sắc bên trái đột nhiên vặn vẹo, âm thanh vật thể rách nát vang lên không ngừng. Bóng người màu đỏ từ trong cảnh sắc vặn vẹo nhảy ra tới, trong ngực hắn còn ôm một người, dùng áo choàng bọc lại, không thấy rõ khuôn mặt, nhưng từ y phục mà nhìn có thể phân biệt là một nữ nhân. Thần Phong đang nhắm mắt chầm chậm mở ra, ánh mắt quét tới quét lui trên người nọ một chút, ngáp dài đứng thẳng mình. "Lá gan lớn như vậy, dám đánh Thiên Y Cốc của ta? Còn ôm một người chết, có biết đen đuổi hay không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]