Chương trước
Chương sau
Dung Chiêu sờ sờ đầu Vu Hoan, chuyện hắn muốn biết, kỳ thật cũng không khó.
Nhưng mà...
Nếu nàng không muốn, hắn cũng chiều theo ý nàng.
"Đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn ta, kỳ cục muốn chết." Đều nói người ở trong yêu đương đều không thể nói lý, hiện tại xem ra lời này nói không sai chút nào.
Vậy mà Dung Chiêu có thể lộ ra loại ánh mắt này, quả thật là gặp quỷ rồi! Đờ mờ!
Dung Chiêu buông tay, nhìn qua không có gì khác với lúc trước, chỉ có nhìn kỹ, mới có thể phát hiện trong mắt hắn ẩn ẩn lưu động tia ấm áp.
"Chuyện trận pháp..." Vu Hoan dời đi lực chú ý, quan hệ giữa hai người đột nhiên thay đổi nàng vẫn có chút thấy kỳ lạ.
Dung Chiêu hơi hơi híp mắt: "Cái trận pháp kia bị người ta cải tạo lại mấy lần, hiệu quả đương nhiên không giống nhau, mục đích của bọn họ, chắc là nàng..."
Dừng một chút, thấy thần sắc của Vu Hoan không có thay đổi gì, Dung Chiêu mới tiếp tục nói: "Hơi thở trên người của nàng thay đổi, nàng không phát hiện sao?"
Vu Hoan cúi đầu, nhìn đôi tay của mình.
Đương nhiên nàng cảm giác được, thực lực của nàng không thể hiểu được đã khôi phục nhiều như vậy.
Cái trận pháp kia... đối với nàng rốt cuộc có lợi ích gì?
Lấy Thiên Nguyệt làm điều kiện, để nàng khôi phục lại thực lực, nàng cũng không cảm thấy vui vẻ.
Vu Hoan giơ tay, ý bảo Dung Chiêu tự xem.
"Thực lực của nàng?"
Vu Hoan gật đầu: "Khi ta tỉnh lại, liền phát hiện thực lực khôi phục, hơn nữa... cổ lệ khí không thấy nữa."
Đôi mắt Dung Chiêu trầm xuống, không thấy lệ khí.
Không, không phải là không thấy lệ khí mà là cổ lệ khí đã bị Vu Hoan hoàn toàn dung hợp, cho nên, nàng mới khôi phục thực lực...
Vì sao có người muốn thiết lập một trận pháp lớn như vậy để Vu Hoan tới dung hợp cổ lệ khí kia?
"Cứ cảm giác có người ở phía sau ta âm mưu cái gì đấy!" Vu Hoan lẩm bẩm một tiếng.
Thịnh Thế...
Thiên Nguyệt...
Đều tới vì nàng.
"Ta bồi nàng." Mặc kệ phía trước là gì, hắn đều sẽ sánh vai với nàng.
Vu Hoan cười cười, lật bàn tay, cục đá màu trắng an tĩnh nằm trong lòng bàn tay nàng.
Dung Chiêu cũng theo đó nhìn lại: "Thiên Nguyệt là mắt trận của trận pháp, vốn hắn đã tan thành tro bụi, ta ở trong một đoạn thời gian ngắn chỉ có thể tập hợp được nhiều như vậy."

"Cảm ơn." Tiếng cảm ơn này của Vu Hoan bao hàm quá nhiều cảm xúc.
"Cục đá này có thể ôn dưỡng linh hồn, nếu có thể tìm đủ mảnh nhỏ linh hồn còn lại, nói không chừng..."
"Nói không chừng cái gì?" Vu Hoan đột nhiên kích động.
Dung Chiêu im lặng một lát mới nói: "Nói không chừng có thể đoàn tụ được hồn phách của hắn, tuy không thể một lần nữa làm người, nhưng làm quỷ tu thì không thành vấn đề."
"Thật ư?" Mặc kệ là người hay là quỷ tu, chỉ cần sóng sót, đều không phải là được rồi sao?
"Ừ."
"Thật tốt quá, Thiên Nguyệt còn có thể cứu." Vu Hoan cẩn thận nhìn cục đá trong tay, sợ bản thân sẽ bóp nát nó.
"Nàng đừng vui quá sớm, tàn hồn không dễ ngưng tụ, đặc biệt là hắn..."
Dung Chiêu vốn không muốn đả kích Vu Hoan, nhưng những lời này sớm muộn gì cũng phải nói.
Bây giờ không nói, sau này cũng phải nói. Sớm biết còn tốt hơn muộn rồi mới biết.
"Mặc kệ khó khăn bao nhiêu, ta nhất định sẽ tìm Thiên Nguyệt về." Thần sắc Vu Hoan kiên định.
Khi Vu Hoan và Dung Chiêu trở ra, Thiên Y Cốc loạn thành một đoàn, âm thanh trời đất rung lắc núi non không ngừng từ trong Thiên Y Cốc truyền đến.
Vu Hoan nhìn Dung Chiêu liếc mắt một cái, Dung Chiêu lắc đầu.
Thiên Y Cốc bị xâm lấn?
Không đúng, xem bộ dáng của những người này, tuy rất loạn, nhưng biểu tình kia, hẳn là đi xem náo nhiệt đúng không?
Vu Hoan và Dung Chiêu đi đến hiện trường, liền thấy một đám người ngồi ở trên ghế, trên bàn có điểm tâm trà nước, đầy đủ mọi thứ.
Mà ở giữa không trung, một con rắn to đang giao thủ với một bóng người.
Ừ... có chút giống Tư Hoàng.
Sao Tư Hoàng đánh nhau với rắn rồi?
Mà Tư Hoàng không ra tay một chiêu mất mạng sao?
"Aiyo, bà nội ơi, ngươi cũng quay lại rồi." Thích Bách Thảo không biết từ đâu chui ra, giữ Vu Hoan, ngửa đầu kêu la với người ở trên: "Thanh Miện, người ngươi muốn tìm ở đây, đừng đánh nữa, Thiên Y Cốc của ta đều bị ngươi lăn lộn hết rồi."
Vu Hoan: "..." Cảm giác được ác ý rất sâu.
Thân hình rắn to nhoáng lên hóa thành hình người, đột nhiên từ trên không trung lao xuống dưới, dạt Thích Bách Thảo ra một bên liền đứng trước mặt Vu Hoan.
"Làm... cái gì?" Vu Hoan còn ở trong trạng thái ngây người.
"Báo thù." Thanh Miện hừ lạnh một tiếng, duỗi tay đánh về mặt Vu Hoan.

Ánh mắt Dung Chiêu trầm xuống, giơ tay chặn đòn tấn công của Thanh Miện, trở tay bắt lấy cổ tay hắn.
"Ngươi..." Thanh Miện ngẩng đầu, đối diện với Dung Chiêu, cả người phát lạnh.
Người nam nhân này...
Tư Hoàng bay bay đáp xuống, giơ tay cướp Vu Hoan qua, bắt đầu gào lên: "Tiểu Hoan Nhi, nàng lại vứt bỏ ta, hu hu hu, nàng xem nàng chọc họa vì sao lại muốn người ta đến giải quyết cho nàng. Thân thể người ta mảnh mai, nếu có chuyện gì thì nàng phải ở góa rồi."
Gân xanh trên trán Dung Chiêu nổi lên, buông Thanh Miện ra, bàn tay mang theo trận gió sắc bén đánh về phía Tư Hoàng.
Tư Hoàng như sớm đoán được động tác của Dung Chiêu, trực tiếp trốn đến sau lưng Vu Hoan: "Tiểu Hoan Nhi, hắn muốn gϊếŧ ta làm chính thất kìa! Nàng mau quản hắn đi1"
Vu Hoan: "..." Cái gì mà chính thất? Nói như kiểu nàng thật sự có một chân với hắn vậy!
Hàn khí trên người Dung Chiêu càng ngày càng nặng, thủ thế lệch về một bên tránh được Vu Hoan, thân hình vừa động, vòng đến bên cạnh Vu Hoan, Tư Hoàng lôi kéo Vu Hoan xoay vòng, dù sao cũng không muốn đối diện với Dung Chiêu.
Dung Chiêu sợ đả thương đến Vu Hoan, xuống tay cũng không dám quá nặng.
"Đừng quậy nữa." Vu Hoan túm chặt Tư Hoàng: "Sao ta ở đây?"
"Người ta liều sống liều chết đưa nàng đến đó!" Tư Hoàng đáng thương hề hề túm chặt vạt áo Vu Hoan, giống như nàng dâu nhỏ bị ủy khuất vậy.
Vu Hoan: "..." Có dám bình thường một chút không?
"Vèo~"
Thân hình Tư Hoàng chợt lóe thành công tránh khỏi trận gió quét đến.
"Tiện nhân." Vu Hoan thầm mắng một tiếng, lui về phía sau, tránh đi linh lực của Thanh Miện đánh đến.
Dung Chiêu cũng đồng thời ra tay, uy áp khủng bố quét đến, quần chúng đang xem diễn 'bịch bịch' quỳ đầy đất.
Người có chút tu vi không cao trực tiếp há mồm hộc máu.
Thanh Miện bị uy áp ảnh hưởng, động tác có chút chậm chạp, Vu Hoan nhắm chuẩn cơ hội, một chân đá vào ngực Thanh Miện, Thiên Khuyết Kiếm bỗng chốc xuất hiện, chống giữa mày Thanh Miện.
"Ngươi còn không chịu thôi đi!" Mẹ nó, nếu không phải lúc trước hắn chắn cửa không buông, nàng sẽ đả thương hắn sao?
Đến bây giờ còn không chịu thôi đi nữa!
"Aiyo, bà nội ơi, thủ hạ lưu tình thủ lạ lưu tình." Thích Bách Thảo không hề có hình tượng chạy đến: "Đây là thần thú trong Thiên Y Cốc, không được gϊếŧ."
"Không có cốt khí." Thích Bách Khô ở nơi xa xa hừ lạnh, tỏ vẻ rất khinh thường hành vi lúc này của Thích Bách Thảo.
"Thần thú?" Mũi kiếm chọc chọc Thanh Miện: "Rắn cũng có thể làm thần thú?" Cười chết luôn đó được không?
"Cái gì mà rắn, ông là Huyền Vũ!" Thanh Miện không phục, lớn tiếng ồn ào.
"Huyền Vũ? Ngươi nghĩ mắt ta mù à? Có Huyền Vũ nào mà trưởng thành như ngươi? Ngay cả có biến dị cũng không đến mức vậy chứ?"
"Ông thích biến thành rắn không được sao?" Thanh Miện nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình đột nhiên bắt đầu bành trướng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.