Tư Hoàng nói nhảm nửa ngày, Dung Chiêu cũng không đồng ý, tính tình của Vu Hoan kia, hắn làm sao có thể tùy tiện quyết định thay nàng?
Tư Hoàng nói đến nước bọt đều sắp cạn, Dung Chiêu cũng không đồng ý.
"Cổ hủ." Tư Hoàng hừ một tiếng, ôm lại mấy cái hộp vào trong ngực:" Ta tự đi nói với Tiểu Hoan Nhi."
Dung Chiêu: "..."
Đồ đã đưa ra rồi còn có thể lấy về sao?
Tuy rằng hắn cũng không muốn, nhưng hành vi này...
Có cảm giác quen thuộc y như Vu Hoan!
Tư Hoang giăng kết giới, nhốt Dung Chiêu bên ngoài, Dung Chiêu cũng không dám mạnh mẽ phá kết giới, đương nhiên chỉ có thể đứng bên ngoài.
Một lần đứng này chính là đến hừng đông, Tư Hoàng là bị đá ra khỏi phòng, thân nhình chật vật bị quăng ngã ở bên chân Dung Chiêu.
Vu Hoan chầm chậm từ trong phòng dịch ra tới, rõ ràng là tính khí mới rời giường.
"Tiểu Hoan Nhi, sao nàng có thể đối xử với người ta như vậy!" Tư Hoàng quỳ rạp trên mặt đất, vô cùng đáng thương nhìn Vu Hoan.
Quả nhiên người lớn lên đẹp làm cái tư thế gì cũng đẹp.
Tính khí rời giường của Vu Hoan còn chưa tốt lên, trừng mắt nhìn Tư Hoàng, giận dữ: "Ta đối xử với ngươi thế nào? Hả?"
Đờ mờ, mới sáng sớm như một con ong mật không ngừng lải nhải bên tai nàng, nàng không cầm Thiên Khuyết Kiếm chém hắn, đã rất nhân từ rồi.
"Tiểu Hoan Nhi, nàng không yêu ta." Tư Hoàng đổi tư thế nằm bò.
"Chưa từng yêu." Hàm răng Vu Hoan nghiến đến vang 'kẽo kẹt kẽo kẹt'.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168942/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.