"Dung Chiêu, cái kia... thực tế thì cũng không có gì." Vu Hoan cong cong khóe môi: "Chỉ cần cơ hội dẫn phát không xuất hiện, ta sẽ không sao hết."
Dung Chiêu gắt gao nhìn chằm chằm Vu Hoan, thật lâu sau gằn từng chữ một nói: "Lỡ như xuất hiện thì sao?"
"Vậy cũng chỉ có thể trách ta đoản mệnh." Thần sắc Vu Hoan ảm đạm, nàng sống lâu như vậy, chung quy hết tất cả mọi chuyện chỉ có một mục đích duy nhất.
Hiện giờ, nàng cũng đã sắp hoàn thành.
Kỳ thật nàng cũng không cảm thấy hối hận.
Dung Chiêu chợt buông Vu Hoan ra, con ngươi một mảnh lạnh băng, hắn xoay người, bước nhanh ra của phòng.
"Dung..." Vu Hoan đuổi theo hai bước thì ngừng lại.
Có một số việc, nàng cũng nên suy nghĩ cẩn thận lại một lần.
"Tiểu Hoan Nhi, nàng có phải phát hiện người nàng yêu là ta, cho nên từ bỏ tên Kiếm Linh kia? Aiz, ta biết ngay mà, dựa vào dung mạo xinh đẹp hoa dung nguyệt mạo này, sao Tiểu Hoan Nhi không thích ta cho được?"
Cảm xúc bi thương của Vu Hoan vèo một phát đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Tư Hoàng từ ngoài cửa số nhảy vào, trong ánh sáng, hắn đẹp đến mức cảm thấy không chân thật, như là một ảo cảnh.
"Tiểu Hoan Nhi không chào đón người ta sao? Người ta trèo đèo lội suối tới gặp nàng, nàng lại đối xử với người ta như vậy, người ta rất đau lòng." Một khi mở miệng, hình tượng đều bị hủy.
Vu Hoan đỡ trán: "Hoan nghênh ông nội ngươi, có chuyện thì nói, có rắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168940/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.