Chương trước
Chương sau
Đại Béo hình như có chút không địch lại, nhưng hắn dùng thân thể chống lại đường đi của những người đó.
Những người này đều mặc trường bào chì sắc, mặc áo choàng, trên áo choàng là đồ đằng rất lớn.
Bóng người run lắc đến lợi hại, Vu Hoan không thấy được rõ cái gì.
"Tiến lên!"
"Ầm!"
Thân ảnh của Đại Béo bay lên không trung, vài bóng người nháy mắt xông ra ngoài đuổi theo Chúc Hồng.
Vu Hoan đứng ở đó, nhưng bọn họ cũng không nhìn một cái.
Chờ Đại Béo ngã trên mặt đất, toàn bộ trong hẻm nhỏ cũng chỉ còn lại một mình Vu Hoan.
Trên người Đại Béo toàn là mùi máu, Vu Hoan xa xa còn có thể ngửi được, trong cơ thể lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nàng lui về sau lại mấy bước.
Nhìn thân ảnh to lớn bên kia, thật lâu sau, từ trong lòng lấy ra bình sứ mà Liên Mặc cho kia, lấy ra một viên đan dược.
Chờ đan dược có hiệu quả, Vu Hoan mới đi đến bên người Đại Béo, khom lưng nhìn hắn.
Đại Béo còn có chút ý thức, trong tầm mắt mơ hồ, hình như hắn nhìn thấy đại ma đầu kia.
"Cứu... tam... ca..."
Bản thân còn chưa giữ được mà còn có hơi sức muốn cứu người khác.
Vu Hoan xoay người rời đi, bóng đêm dần dần cắn nuốt thân ảnh của nàng.
Ánh mắt Đại Béo tan rã, cuối cùng vô vọng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, Đại Béo cảm giác có cái gì đó đang chuyển động trên mặt hắn.
Hắn thử mở mớt, nhưng mí mắt nặng như đeo chì, chua xót khó nhịn, hồi lâu mới mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt của thiếu nữ, thấy hắn tỉnh lại, con ngươi sáng ngời, xoay người chạy ra bên ngoài.
"Này..." Đại Béo lên tiếng, vô cùng suy yếu, căn bản không gọi người lại được.
Đây là đâu?
Hắn quay đầu đánh giá xung quanh, bốn phía cũng không có gì, trống rỗng, chỉ có thể nhìn ra là một căn phòng.
Tiếng bước chân truyền đến ngoài cửa, thiếu nữ đã rời đi lúc nãy đã trở lại, theo sau nàng còn một thiếu nữ khác.
Đại Béo lập tức trừng lớn mắt, sao lại là đại ma đầu này.
"Ngươi tỉnh." Vu Hoan bình đạm nói một câu.
Đại Béo còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, tầm mắt di chuyển qua lại trên người Ôn Huyên và Vu Hoan.
Nàng rõ ràng đi rồi...
Sao sẽ cứu hắn?
"Tên lang băm Thần Phong đâu?" Rõ ràng người lúc trước đi với Chúc Hồng kia không phải Thần Phong.
Trong mắt Đại Béo có đề phòng, để hắn tin một đại ma đầu, giỡn cái gì vậy!

"Không muốn nói thì thôi, có thể đi thì nhanh chân cút đi đi!" Vu Hoan không hề có đồng tình hay thương hại nào.
Ôn Huyên ở bên cạnh không dám chen vào nói, hiện tại Thẩm ca ca còn phải dựa vào nàng, nàng ta nào dám đắc tội nàng.
Chỉ có thể dùng ánh mắt thương hại nhìn Đại Béo.
Đại Béo trái phải cân nhắc một chút mở miệng: "Ngươi biết vì sao bọn ta bị đuổi gϊếŧ không?"
Mí mắt Vu Hoan cũng không nâng: "Không có hứng thú."
Lát sau, nàng lại như có hứng thú, nâng mắt tò mò hỏi: "Vì sao?"
Tốc độ trở mặt khiến Đại Béo và Ôn Huyên không khỏi líu lưỡi.
Đại Béo hít sâu một hơi: "Bởi vì ngươi."
"Ta? Đâu có chuyện gì liên quan đến ta?" Nàng ở gần nơi Chúc Hồng đó dạo qua một vòng, gì cũng chưa làm mà.
Đại Béo thiếu chút nữa đã bạo tẩu, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: "Bọn ta không hiểu rõ lắm, nhưng những người đó xác thật nhắm vào ngươi."
"Nhưng lúc đó bọn họ dường như không thấy ta mà?" Nàng đứng ở đó, lại không phải là người ẩn thân.
Đại Béo có chút há hốc mồm, tuy rằng lúc ấy nhìn không phải rất rõ ràng, nhưng mà hắn mơ hồ vẫn có chút ấn tượng.
Lúc ấy những người đó thật sự không dừng lại cũng hình như không thấy nàng vậy.
Đầu óc Đại Béo lộn xộn, không biết nên phân biệt thế nào.
"Tam ca, Tam ca đâu?" Đại Béo đột nhiên kích đông, giãy giụa muốn xuống giường.
Ôn Huyên nhanh chóng tiến lên ngăn cản: "Trên người của ngươi còn có thương tích, không thể lộn xộn."
Trong đầu của Đại Béo toàn là Chúc Hồng, làm gì nghe thấy Ôn Huyên ngăn cản: "Tam ca, ta muốn đi tìm Tam ca của ta."
Vu Hoan như suy tư nhìn Đại Béo, Ôn Huyên trộm nhìn nàng vài lần, thấy nàng không nói tiếng nào, lại gấp đến không được.
Người này đã bị thương thành như vậy, đi ra ngoài còn có thể sống sao?
"Trông chừng hắn."
Sau khi Vu Hoan rời khỏi tiểu viện, đi trở lại con đường tối hôm qua, rất nhanh đã đến nơi nàng gặp Đại Béo.
Trên mặt đất còn có vết máu, đường phía trước là đi thông với phố xá.
Vu Hoan theo đó đi ra ngoài.
Phố xá ban ngày tuy cũng náo nhiệt, nhưng không loạn như buổi tối.
Bốn phương thông suốt, muốn nàng đi đâu tìm người?
Hơn nữa tỉ lệ lộ diện ban ngày khá lớn, nàng mới đứng trong chốc lát đã có người nhận ra nàng.
"Là ả, thật sự là ả, đi mau đi mau, đừng đứng cạnh ả, miễn cho bị liên lụy đến."
"Mau đi thông báo cho Tả hộ pháp."
Ánh mắt Vu Hoan đảo qua những người đó, đi đến một cửa hàng.
Nam nhân bán tình báo nhìn thấy Vu Hoan, trực tiếp quỳ xuống.

"Bà tổ tông, Ngài... sao Ngài lại đến nữa?"
"Hỏi ngươi chút chuyện."
Nam nhân kia gian nan nuốt nước miếng, run run nói: "Ngài muốn biết cái gì?"
"Đêm qua Chúc Hồng bị người đuổi gϊếŧ, ngươi biết bây giờ bọn họ ở đâu không?"
"Chúc Hồng?" Nam nhân chần chờ: "Ngài chờ một lát."
Hắn chui đầu vào phía dưới tìm kiếm một lát: "Hai canh giờ trước, ở trong miếu Nguyệt Lão thành nam, hiện tại không có tin tức tuyền đến, không biết còn ở đó không."
Miếu Nguyệt Lão?
Xem ra nơi đó rất hẻo lánh.
Nếu không phải có ngày lễ hội gì đó thì người ở đó rất ít.
Vu Hoan sờ sờ trên người phát hiện không có gì có thể cho hắn, đành phải thôi, đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng.
Thừa dịp người những người kia gọi còn chưa đến, Vu Hoan đi thẳng đến miếu Nguyệt Lão.
Miếu Nguyệt Lão được vải lụa màu hồng trải rộng, vừa thấy là biết nơi tràn đầy vui mừng hỉ sự.
Ngoài cửa an tĩnh một mảnh, cửa lớn khép hờ.
Vu Hoan dùng linh lực quét một lần, xác định bên trong không có ai mới đẩy cửa đi vào.
Bên trong có một cây đại thụ hợp hoan, trên cây treo đầy bài gỗ được buộc lụa hồng.
Bên cạnh là cái hồ nước, trong hồ nước có một loại hoa, nhìn qua giống hoa sen, nhưng màu sắc đậm hơn hoa sen một ít.
Vu Hoan theo con đường được phủ kín đá vào, chóp mũi ẩn ẩn có mùi gỗ đàn hương phảng phất.
Đi đến chính điện của miếu Nguyệt Lão, đồng tử của Vu Hoan hơi hơi co rụt lại.
Chính giữa miếu Nguyệt Lão có hai bóng người nằm trong vũng máu.
Nhìn xung quanh một vòng, có dấu vết đánh nhau, có vẻ không kịch liệt lắm.
Vu Hoan tiến lên thử thử mạch đập, hai người đều đã chết.
Đánh giá từ chiều cao và y phục một chút, Vu Hoan phân biệt ra ai là Chúc Hồng, tuy rằng có chút khó chịu nhưng nàng vẫn kéo Chúc Hồng về.
Đại Béo nhìn thấy thi thể của Chúc Hồng, trực tiếp hỏng mất rồi.
"Đều là ngươi, là đại ma đầu ngươi, bằng không Tam ca ta cũng sẽ không chết." Mặt Đại Béo đỏ ngầu chỉ trích Vu Hoan.
Biểu tình của Vu Hoan nhàn nhạt: "Người không phải do ta gϊếŧ, đâu có chuyện gì liên quan đến ta?"
Không màn đến âm thanh tàn khốc tức giận mắng chửi của Đại Béo, Vu Hoan xoay người ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, sắc mặt nàng liền lạnh xuống.
Lúc ấy Chúc Hồng nhắc nhở nàng một câu, nếu nàng ngăn cản những người đó, thì Chúc Hồng không phải chết không?
Đại Béo nói những người đó nhắm vào nàng mà tới, nhưng mà vì sao...
Bọn họ muốn gϊếŧ Chúc Hồng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.