Chương trước
Chương sau
Vu Hoan quay đầu đi không nhìn bọn họ nữa.
Ôn Huyên vì câu nói của Vu Hoan, thần sắc phẫn uất trên mặt thay bằng áy náy cùng tự trách. Đều bởi vì nàng ta, Thẩm ca ca mới biến thành thế này.
Đều là nàng ta sai.
"Đừng áy náy, huynh đã đồng ý với mẫu thân sẽ chăm sóc muội chu đáo." Giọng nói của Thẩm Thiên Lị có chút cứng đờ, hiển nhiên là không biết an ủi Ôn Huyên thế nào.
Ôn Huyên cùng hắn lớn lên, chưa từng có bởi vì hắn không có cách nào tu luyện, mà xem thường hắn, lúc nào cũng ở cạnh hắn.
Ngay cả không có mẫu thân dặn dò, hắn cũng sẽ chăm sóc nàng ta chu đáo.
"Thẩm ca ca..." Ôn Huyên nhỏ giọng khóc nức nở, thần sắc càng thêm áy náy.
Vu Hoan vừa thở dài, vừa chọc thú nhỏ.
Tình cảm của con người thật đúng là phức tạp.
Không lo lắng cho mình mà cứ quan tâm người khác.
"Thẩm ca ca, thân thể của huynh..."
Thẩm Thiên Lị cúi đầu, đôi tay đặt trước người hắn, hiện tại hắn lại biến thành phế vật...
Vu Hoan đột nhiên đứng dậy, vài bước đi đến trước mặt Thẩm Thiên Lị: "Ta nói cách khôi phục tu vi cho ngươi, ngươi đưa đồ cho ta, thế nào? Cái giao dịch này rất công bằng."
"Ngươi thật sự có cách khôi phục tu vi?" Ôn Huyên còn phản ứng lớn chính chủ Thẩm Thiên Lị, đôi mắt đẫm lệ tràn đầy hy vọng.
Nếu Thẩm ca ca không thể tu luyện lại, cả đời nàng ta cũng sẽ không tha thứ cho mình.
"Có á, việc nhỏ cỏn con này không làm khó được ta." Vu Hoan ngập tràn tự tin gật đầu.
Nhưng nghe vào trong tai Thẩm Thiên Lị và Ôn Huyên lại hoàn toàn thay đổi hương vị.
Thẩm Thiên Lị rõ ràng không tin, ai có thể khiến người bị phế bỏ tu vi khôi phục tu luyện?
Người bị phế bỏ tu vi có thể tu luyện một lần nữa, nhưng loại chuyện khôi phục tu vi này...
Từ trước đến nay chưa từng nghe nói đến.
Ôn Huyên kích động lại thấp thỏm, quay đầu nói với Thẩm Thiên Lị: "Thẩm ca ca, nàng ta muốn cái gì? Huynh đưa cho nàng ta đi, miễn là huynh có thể khôi phục tu vi thì không có gì quan trọng hơn."
Thẩm Thiên Lị không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối: "Không được."
Vu Hoan bĩu môi: "Này, ta nói ngươi có phải đầu óc bị heo gặm hay không? Bây giờ ngươi cầm cái thứ kia có ích lợi gì? Tự thân ngươi còn khó bảo toàn, cầm nó không phải là thêm họa sát thân sao?"
Thẩm Thiên Lị trầm mặc.
Ôn Huyên ở bên cạnh gấp đến độ không được: "Thẩm ca ca, những người của Thẩm gia đó đều điên rồi, huynh không có tu vi, sao có thể đấu với bọn họ? Đồ không còn thì chúng ta còn có thể tìm lại, nhưng người không còn nữa thì cái gì cũng không có."
"Người không có, còn có thể thành quỷ tu." Vu Hoan ở bên cạnh chen vào nói: "Đương nhiên, tiền đề là ngươi có cơ duyên thành công thành quỷ tu."
Ôn Huyên im lặng hít thở không thông, nữ nhân này là tới quấy rối đúng không!
"Huyên Huyên, đừng nói nữa. Huynh sẽ không đưa đồ cho nàng ta." Thẩm Thiên Lị giải quyết dứt khoát.
Vu Hoan chớp chớp mắt, cho Ôn Huyên một ánh mắt.

Ôn Huyên không hiểu, mê mang nhìn nàng.
Vu Hoan hất hất cằm ra ngoài, Ôn Huyên hơi hơi gật đầu.
Ôn Huyên trấn an Thẩm Thiên Lị xong, mới ra khỏi phòng.
Vu Hoan đang đứng ở bên ngoài phòng, trong ngực ôm con chó nhỏ tuyết trắng mềm mại, đầu lưỡi hồng nhạt của chó nhỏ đang liếm mu bàn tay của nàng.
Một đôi mắt đen như đá quý đang quay tròn.
Tình mẫu tử của thiếu nữ trong lúc lơ đãng liền phát huy, con chó nhỏ này thật đáng yêu.
Thú nhỏ chạm vào ánh mắt của Ôn Huyên, ngạo kiều ngao ô một tiếng, xoay vòng lại bò vào trong áo của Vu Hoan, chỉ chừa một cái đuôi ở bên ngoài.
Ôn Huyên bị hành vi của thú nhỏ khiến cho tia đau thương trên mặt nhiều thêm một chút.
Ánh mắt hài hước của Vu Hoan làm Ôn Huyên hoàn hồn, nàng ta lui về sau, trong lòng phòng bị Vu Hoan.
"Cô nương, kêu ta ra ngoài có chuyện gì?"
"Ngươi biết hắn đi phủ vực chủ làm gì không?" "Hắn" trong miệng Vu Hoan, đương nhiên là Thẩm Thiên Lị.
Thẩm Thiên Lị đi phủ vực chủ, đứng lâu như vậy, chắc chắn không phải đi ngắm phong cảnh.
"Phủ vực chủ?" Ôn Huyên kinh ngạc.
"Hắn đi phủ vực chủ đứng hết nửa ngày, cái gì cũng không làm chỉ nhìn một cánh cửa sổ."
Biểu cảm của Ôn Huyên trở nên cổ quái, giọng điệu chắc chắn: "Là Nam Chi."
Nam Chi?
Là vị muội muội có máu nghịch thiên kia?
"Nàng ta có quan hệ gì với Thẩm ca ca của ngươi?" Vu Hoan nhướng mày, tên bán tình báo kia nói lúc trước Thẩm Thiên Lị cùng vào thành với Nam Chi.
Sao bây giờ Nam Chi đến phủ vực chủ rồi?
Ôn Huyên lắc đầu: "Ta cũng không biết rõ lắm, Thẩm ca ca giống như rất quan tâm nàng ta, nhưng đôi khi... lại giống như một chút cũng không để ý đến nàng ta."
Vu Hoan duỗi tay xoa xoa ấn đường có chút đau.
Nàng chỉ muốn đi cướp đồ thôi mà, sao lại khó như vậy chứ?
Nhưng vào lúc này, ngoài viện đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
Vu Hoan nhíu mày, ở đây là tiểu viện lúc trước nàng gặp được Thẩm Thiên Lị kia. Bây giờ ai sẽ đến gõ cửa?
Ôn Huyên nhìn Vu Hoan, không nhúc nhích.
Nàng ta không biết đây là đâu, là Vu Hoan đưa bọn họ đến, Ôn Huyên đương nhiên không dám tùy tiện làm chủ.
Tiếng đập cửa mới ban đầu còn từ từ, sau đó biến thành vội vàng, dồn dập không kiên nhẫn.
Vu Hoan đứng yên trong chốc lát, mới chậm rãi đi đến cạnh cửa viện, mở cửa ra.
Nàng còn chưa phân biệt ra người đứng ở bên ngoài là ai, liền nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của người nọ vang lên.
"Lâu như vậy không mở cửa, là không được sao?"

Thần Phong là kẻ tự xưng là thần y lang băm.
"Sao ngươi biết ta ở đây?" Hắn là người của Chúc Hồng, gián tiếp mà nói chính là người của Chúc gia.
Hiện tại Chúc gia đang hận không thể ăn thịt uống máu nàng.
"Bổn thiếu gia kiêm chức thần toán, tính." Ngữ điệu của Thần Phong vẫn lười nhác như cũ.
Thần toán?
Tính?
Lừa quỷ à!
"Ngươi tới làm gì?" Vu Hoan lạnh lùng.
Thần Phong ngáp, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Ta cũng không muốn tới đâu. Nhưng tên ma ốm kia muốn gặp ngươi, ta không thể không chạy tới một chuyến."
Chúc Hồng muốn gặp nàng?
Xác định không phải giao nàng cho Chúc gia, lập công lớn, sau đó ngồi lên vị trí thiếu chủ Chúc gia, từ đây một bước lên mây?
Vu Hoan ác ý phỏng đoán một trận, rất quyết đoán từ chối: "Không đi."
"Ồ... bổn thiếu gia đã nói ngươi sẽ không đi, tên ma ốm kia còn không chịu tin." Thần Phong ngáp liên miên, đôi mắt đều muốn khép lại đến nơi: "Lời thì bổn thiếu gia đã chuyển, có đi hay không thì tùy ngươi, bổn thiếu gia đi đây."
Nói xong, Thần Phong xoay người đi mất.
Vu Hoan: "..."
Tới truyền lời?
Xong rồi cứ thế mà đi á?
Thần Phong thật sự đi mất không hề có một chút chần chờ nào.
Ôn Huyên đợi người đi rồi, một lúc sau mới từ trong sân đi ra, có chút không thể tin được nói: "Đó là Thần Phong công tử Thiên Y Cốc?"
"Thiên Y Cốc?" Lần này đến phiên Vu Hoan kinh ngạc: "Hắn là người của Thiên Y cốc?"
Ôn Huyên quái dị nhìn Vu Hoan: "Ngươi không biết sao?"
Vu Hoan tát một phát lên trán, cất bước đuổi theo.
Ôn Huyên: "..." Gì vậy?
Thiên Y Cốc, tên này đối với Vu Hoan mà nói, không xa lạ.
Người ở đó đều là những người đặc biệt am hiểu y thuật lợi hại đã lánh đời.
Vu Hoan đã từng đi vào một lần, nơi đó dùng tiên cảnh tới hình dung cũng không nói quá.
Trong Thiên Y Cốc thì cái gì nhiều nhất?
Đương nhiên là kỳ trân dị thú, thiên tài địa bảo rồi!
Có Thần Phong là người trong Thiên Y Cốc ở đây, nàng còn đuổi theo Thẩm Thiên Lị làm cái lông gì!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.