Chương trước
Chương sau
Nam nhân áo choàng đi về phía Vu Hoan vài bước, trong tiếng nói trầm thấp hàm chứa máu tanh: "Nói đi, muốn chết như thế nào?"
Vu Hoan: "..." Này! Lời kịch này hình như là của ông mà!
Tại sao có nam nhân đến cướp lời kịch của ông?
"Đừng." Vu Hoan lui về sau một bước, hai tay che ở trước ngực, vẻ mặt chân thành: "Ta chỉ là đi ngang qua, thật sự đi ngang qua, không có ý đồ gì với ngươi."
Nam nhân áo choàng tựa hồ đang nhìn nàng, sau một lúc lâu không có âm thanh nào vang lên.
"Cút." Nam nhân áo choàng cuối cùng phun ra một chữ.
Khóe miệng Vu Hoan giật giật, muốn xoay người đi nhưng cảm thấy điều đó không hợp với tính cách của nàng, làm gì có vai ác nào nhìn thấy người khác thì phải đi?
Dựa trên lệnh truy nã kia mà nói thì vai ác chính là người gϊếŧ người phóng hỏa, hiện là lúc phù hợp thân phận của nàng nè.
Nghĩ như vậy, Vu Hoan vừa mới nhấc chân lên lại hạ xuống.
"Ngươi có gì ăn không?" Ngữ khí của Vu Hoan ngả ngớn, hoàn toàn không giống như nữ hài tử nên có.
Nam nhân áo choàng hiển nhiên có chút phản ứng không kịp, chắc chưa từng gặp được người nào không ra bài theo lẽ thường như vậy mà còn là một tiểu cô nương.
"Không có." Nam nhân áo choàng rõ ràng không kiên nhẫn.
"Ồ, ngươi mặc thành như vậy... là trốn ai sao?" Vu Hoan đột hiên chuyển đề tài, nam nhân áo choàng lại một lần nữa nghẹn họng.
Không đợi nam nhân áo choàng trả lời, Vu Hoan đã tự lo nói: "Có nhìn thấy lệnh truy nã bên ngoài không? Ta đều không sợ thì đại nam nhân như ngươi thì ngươi nói ngươi sợ cái gì?"
Nam nhân áo choàng nỗ lực xâu chuỗi những lời Vu Hoan nói lại, thật lâu mới có chút khiếp sợ nhìn Vu Hoan.
Ở nơi tối tăm không có ánh sáng, khuôn mặt của Vu Hoan cũng không rõ ràng, có chút mông lung, nhưng tương tự với bức tranh trên lệnh truy nã kia.
"Ngươi là Bách Lý Vu Hoan?" Nam nhân áo choàng có chút không tin, Bách Lý Vu Hoan kia là vai ác trên toàn bộ đại lục mà ai cũng biết.
Vu Hoan hất tóc mái, kiêu ngạo lại cuồng vọng: "Chẳng lẽ ta không giống sao?"
Nam nhân áo choàng lại không nói được lời nào.
Vu Hoan lại rất có kiên nhẫn, không hề thúc giục hắn, hai người cứ như vậy mà đứng trong sân, mỗi người đều có chuyện suy nghĩ riêng.
"Vào đi." Nam nhân áo choàng ném ra hai chữ này rồi xoay người đi vào phòng.
Ánh mắt Vu Hoan lộ ra thích ý, ôm thú nhỏ đi vào.
Phòng này không lớn, không có chỗ che đậy lại món đồ nào lớn, chắc là người này sợ có người nấp trong phòng nên trực tiếp vứt hết những thứ có thể ẩn nấp.
"Ăn." Người nam nhân ném cái hộp lên cái bàn duy nhất trong phòng.
Vu Hoan duỗi tay mở hộp ra, thấy là điểm tâm mới ngồi xuống, cắn từng ngụm từng ngụm ăn.
Thú nhỏ nhảy lên bàn, Vu Hoan thảy một miếng trước mặt nó, tuy thú nhỏ có chút ghét bỏ, nhưng vì lấp đầy bụng vẫn vươn lưỡi phấn hồng liếm liếm.

Sắc mặt của nam nhân áo choàng đều giấu trong mũ áo đều là chi sắc cổ quái, đây là chó ư?
Chó cũng ăn điểm tâm à?
"Ngươi không sợ có độc sao?" Người xa lạ cho đồ ăn mà nha đầu này cũng dám ăn, không biết là nàng không sợ hãi hay là ngu xuẩn.
"Khụ khụ khụ khụ..." Vu Hoan bị sặc, một hồi lâu mới thuận khí: "Ngươi hạ độc?"
"Không có."
"Vậy thì có sao." Vu Hoan trợn mắt trắng, tiếp tục ăn.
Nam nhân áo choàng càng thêm cổ quái, hắn nói cái gì nàng tin cái đó?
Hắn kéo cái ghế lại ngồi đối diện Vu Hoan, đôi tay trong áo choàng để lên bàn.
Đôi tay kia rất xinh đẹp, trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, Vu Hoan không khỏi nhìn thêm hai lần.
"Vu Hoan." Giọng nói của Dung Chiêu đột nhiên vang lên.
Vu Hoan chột dạ dời tầm mắt đi, trong lòng đáp lại: "Sao vậy?"
"Ở đây có linh khí cường đại dao động, chắc là có gì đó."
Nếu Dung Chiêu mở miệng thì nói lên thứ kia có tác dụng với hắn...
Vu Hoan nhíu mày, buông điểm tâm trong tay xuống, cảm ứng một chút.
Quả nhiên trong phòng có linh khí mãnh liệt dao động.
Hơn nữa...
Nó đến từ đối diện nàng.
Ở trên người nam nhân này?
Vu Hoan suy tư nhìn nam nhân áo choàng, ánh mắt kia âm u mang theo u quang, nam nhân áo choàng lập tức đề phòng.
Nha đầu này, quả nhiên không phải người tốt.
"Hắc hắc." Vu Hoan nhếch miệng cười nhạt: "Trên người của ngươi có phải có thứ tốt không?"
Nam nhân áo choàng cọ một chút đứng lên: "Ngươi quả nhiên không có lòng tốt."
Vu Hoan ngồi ổn như núi, trên mặt cười nhạt như cũ: "Lúc trước ta thật sự không muốn làm gì cả, nhưng mà hiện tại..."
"Ngươi muốn làm cái gì?" Nam nhân áo choàng ngoại trừ đề phòng lúc ban đầu, bây giờ đã khôi phục bình tĩnh.
"Giao đồ trên người của ngươi ra đây, ra có thể đồng ý với ngươi một việc, trừ việc khởi tử hồi sinh thì đánh nhau báo thù, gϊếŧ người phóng hỏa gì đó chỉ cần ngươi nói ta có thể giúp ngươi làm."

Nam nhân áo choàng bất động thanh sắc lui về sau, dưới áo choàng màu đen lộ ra thanh trường kiếm màu xanh biếc.
Mắt Vu Hoan lập tức lạnh lùng: "Ngưng Bích Kiếm?"
Nam nhân áo choàng lại có chút nghi hoặc: "Ngươi nói là tên của thanh kiếm này sao?"
"Sao vậy? Ngươi không biết tên của nó?" Vu Hoan nhướng mày, thanh kiếm trên tay mình là thứ gì cũng không biết, đúng là đủ ngu ngốc.
Nam nhân áo choàng lắc đầu: "Kiếm này... là ta trong lúc vô tình có được."
"Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, có người đang nhìn chằm chằm nó, ngươi nên dấu kỹ đi." Sở Vân Cẩm sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì.
"Sao ngươi biết nhiều vậy?" Kiếm này trước nay không có ai nhận ra, vì sao nha đầu này liếc mắt một cái đã nhận a?
Còn... có lòng tốt nhắc mình như vậy?
"Ta biết nhiều lắm á!" Vẻ mặt Vu Hoan đắc ý lắc lắc đầu: "Lời vừa rồi ta nói nguy suy nghĩ đến đâu rồi?"
"Ngươi thật sự cái gì cũng đều làm được?" Giọng nói của nam nhân áo choàng mang theo một tia áp lực.
"Đương nhiên, ngoại trừ bảo ta khởi tử hồi sinh."
Nam nhân áo choàng trầm mặc, có vẻ như đang suy nghĩ lời Vu Hoan nói.
Ngay khi Vu Hoan cho rằng nam nhân áo choàng sẽ trả lời, đột nhiên hắn bay về sau phá cửa số lao ra ngoài, chớp mắt liền biến mất trước mặt Vu Hoan.
Vu Hoan: "..." Cho dù ngươi không đồng ý cũng không cần bỏ chạy mà!
Nhưng rất nhanh Vu Hoan liền biết vì sao hắn lại chạy.
Không biết từ đâu nhảy ra mấy hắc y nhân, từ ngoài cửa vọt vào, nhìn thấy Vu Hoan lập tức chém đến.
Sắc mặt Vu Hoan thay đổi, ném thú nhỏ còn đang ăn điểm tâm ra ngoài.
Thú nhỏ ở trên không trung đảo lộn một vòng, dừng ở trên đầu người nọ, hốc mắt cùng xoang mũi của người nọ nháy mắt chảy máu.
Bọn họ chỉ thấy có một bóng trắng nho nhỏ hiện lên trước mặt mình, thì cái gì cũng chưa thấy rõ đã cảm nhận được cơ thể truyền đến hàn ý.
Đến chết bọn họ cũng không biết vì sao mình lại chết.
Tổng cộng có bốn hắc y nhân, đều là cấp bậc Thánh Chủ, có lực phá hoại siêu cường của thú nhỏ thì một giây đã thu phục xong.
Vu Hoan ở trước người hắc y nhân lấy ra một lệnh bài, nhìn qua khá là to lớn.
Trên đó một mặt khắc hình rồng, mặt sau khắc một chữ Thẩm.
"Chi chi chi..." Thú nhỏ nhảy đến trước mặt Vu Hoan, nhảy nhảy thân thể muốn cắn lệnh bài kia.
Vu Hoan: "..." Thứ đồ chơi này cũng có thể ăn?
Vu Hoan ném lệnh bài đến miệng thú nhỏ, thú nhỏ nhai răng rắc răng rắc, nhai lệnh bài như nhai đậu phụ nuốt toàn bộ lệnh bài vào trong bụng ngay cả gỗ vụn cũng không chừa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.