Chương trước
Chương sau
"Lão đại..." Có người chần chờ kêu một tiếng.
Không ai đáp lại, đại biểu thật sự đã xảy ra chuyện.
Hồng Ba Tử đứng dậy, trên mặt đắc ý đáng khinh cười cười: "Hắc Hạt Tử, chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, ta còn không hiểu thói quen của ngươi sao?"
Nụ cười kia ở trong mắt Hắc Hạt Tử chói mắt dữ dội, trong lòng nghẹn một hơi, thở ra cũng không được, mà hít vào cũng không xong.
"Hồng Ba Tử, lần này là do ta thất sách." Hắc Hạt Tử không biết nên nói gì: "Ta không nghĩ đến lần này chỉ số thông minh của ngươi lại cao như vậy, có thể lừa gạt ta."
Ở trong lòng hắn, Hồng Ba Tử vẫn luôn là người hữu dũng vô mưu, cho nên hiện tại Hồng Ba Tử chơi âm mưu quỷ kế, hắn mới lập tức trúng chiêu.
"Thành sự tại thiên, mưu sự tại nhân, ai cũng muốn được trưởng thành." Hồng Ba Tử đột nhiên nói thành ngữ làm giữa mày Vu Hoan giật giật mấy cái không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn.
Hồng Ba Tử hiểu ý, vẫy tay cho người bên ngoài tiến vào: "Hắc Hạt Tử, ngày hôm nay sang năm chính là ngày giỗ của ngươi."
Hắn là đá kê chân thứ nhất trong việc hắn thống nhất Thiên Phong Thành.
Đương nhiên Hắc Hạt Tử sẽ không để yên chịu trói như vậy, hắn cùng người hắn mang theo liều chết chống cự.
Nhưng sau khi Hồng Ba Tử biết kế hoạch của Vu Hoan, cố ý điều một ít người đến đây, Hắc Hạt Tử làm gì là đối thủ của nhiều người như vậy.
Trong hỗn chiến, cũng không biết là ai bị ai gϊếŧ chết.
Vu Hoan lui đến một nơi xa, chóp mũi nghe mùi máu tươi, lại rất quỷ dị không có bất luận cái gì không khoẻ.
Liên Mặc cho nàng đan dược...
Vu Hoan híp mắt nhìn Liên Mặc bên cạnh, trong mắt có ánh sáng âm u di động, vô cùng sâu thẳm.
"Vu Hoan cô nương, không nghĩ tới dễ dàng như vậy đã giải quyết được Hắc Hồng Tử, Ngài quả thật đúng là thần." Hồng Ba Tử không tự giác được mà nói kính ngữ.
Vu Hoan cười lạnh một tiếng: "Nếu Hắc Hạt Tử được giải quyết, ngươi mất bao lâu mới có thể chỉnh lý xong?"
Sắc mặt hưng phấn của Hồng Ba Tử lập tức tan đi, có chút khó xử nói: "Tuy rằng đã giải quyết được Hắc Hạt Tử, nhưng thủ hạ của hắn có rất nhiều người trung thành. Trong lúc nhất thời muốn bắt lấy toàn bộ thì cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Con người, đơn giản chỉ vì mấy thứ kia." Vu Hoan khinh thường hừ hừ: "Bọn họ có thể đi theo Hắc Hạt Tử, chẳng lẽ ngươi không thể khiến bọn họ đi theo ngươi?"
Hồng Ba Tử giống như bị Vu Hoan đánh thức, hai mắt tỏa sáng.
Đúng vậy, hiện tại hắn là người làm chuyện lớn, bọn họ đi theo Hắc Hạt Tử, chẳng qua bởi vì Hắc Hạt Tử hứa hẹn bọn họ, nếu hiện tại cho bọn họ nhiều hơn, tốt hơn thì chắc chắn bọn họ sẽ theo hắn.
Hồng Ba Tử vội vàng cáo lui, phân phó người dẫn Vu Hoan cùng Liên Mặc trở về.
Liên Mặc nhìn bóng người nhanh như chớp ra cửa phòng, cau mày có chút lo lắng hỏi: "Ngươi sẽ không sợ hắn phản bội?" Nữ nhân này tùy tùy tiện tiện đều có thể tìm được người hợp tác, tùy tiện đến cũng thật quá đáng.

"Đỡ người không dậy nổi khỏi bùn lầy thôi." Vu Hoan cười nhạo một tiếng, loại người này, làm bá vương ở một cái thành nho nhỏ là Thành Bắc còn được nhưng một thành trì...
Liên Mặc đột nhiên bật cười, hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân có chút không hiểu vị cô nương này, nhưng hiện tại mới phát hiện, căn bản là từ trước đến nay hắn đều không hiểu.
Hành vi, tính cách của nàng. Nếu nàng không nói ra thì không ai có thể đoán được nàng rốt cuộc muốn làm cái gì.
Nàng giống như là một người có bí ẩn cực kỳ to lớn dày đặc, khi ngươi có cảm giác sắp tìm được chân tướng, nàng lập tức lại sẽ tung ra một bí ẩn khác cho ngươi.
Quan trọng nhất chính là trong cơ thể nàng...
Liên Mặc cùng Vu Hoan trở lại căn nhà của Hồng Ba Tử, Vu Hoan vẫn luôn đi theo phía sau Liên Mặc, không biết muốn làm gì.
"Vu Hoan cô nương?" Liên Mặc đứng ở trước cửa phòng, nhẹ giọng gọi Vu Hoan.
Nàng đi theo hắn làm cái gì? Tốt xấu gì cũng nói một câu đi chứ!
Trong lòng Liên Mặc rất rối rắm.
Vu Hoan nâng mắt, thực tự nhiên nói: "Đi thôi."
Liên Mặc chần chờ, mặt đối mặt với Vu Hoan đứng đó một lúc lâu, mới đẩy cửa phòng đi vào.
Phòng rất sáng, Liên Mặc đi vào trực tiếp đi đến bên chiếc giường bên trong, nệm chăn trên giường lộn xộn nhưng không có ai.
Hắn cả kinh, duỗi tay sờ sờ trong chăn, đã lạnh.
"Tiểu Xu?" Liên Mặc tìm kiếm xung quanh phòng một vòng, đều không tìm thấy Mạc Xu.
Hắn nôn nóng chạy ra ngoài, vừa ra liền nhìn thấy Vu Hoan đang ngồi xổm bên một cái ghế dựa bên cạnh, thần sắc có chút cổ quái.
Hắn bước đi qua, thân ảnh nhỏ xinh đang co lại một nhúm, ngồi giữa ghế dựa vừa góc tường ngủ rồi.
"Tiểu Xu?" Liên Mặc vội vàng ngồi xổm xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mắn còn ở.
Mạc Xu chầm chậm tỉnh lại, tiêu cự dừng ở trên người Vu Hoan, đồng tử lập tức co rụt lại, ý thức nháy mắt thanh tỉnh: "Sao ngươi ở đây?"
Vu Hoan nắm làn váy đứng lên, trên cao nhìn xuống Mạc Xu, tùy ý nói: "Thăm ngươi."
"Ai cần ngươi thăm, giả tạo." Mạc Xu hừ lạnh một tiếng, tuy rằng lời nói có chút không dễ nghe, nhưng là cũng không có ý tứ muốn gây chuyện.
Vu Hoan nhún nhún vai, không nói.
Liên Mặc bế Mạc Xu lên: "Tiểu Xu, sao muội lại xuống giường?"
Hình như Mạc Xu có chút sợ Liên Mặc, cánh tay cương cứng, không dám ôm hắn, ánh mắt cũng lập lòe cảnh giác.
Liên Mặc thở dài, từ nhỏ đến lớn, Mạc Xu đã sợ hắn, hắn cũng không biết tại sao lại thế.

"Cảm ơn Mặc ca ca..." Liên Mặc đỡ Mạc Xu lên giường, nàng ta mới nhỏ giọng cảm ơn.
Liên Mặc ngồi ở mép giường, vuốt đầu Mạc Xu: "Muội là muội muội của ta, ta sẽ không đứng yên nhìn muội chịu khổ."
Mạc Xu cắn chặt cánh môi, sức lực lớn đến độ muốn cắn đổ máu.
Vu Hoan đi vào phòng, lộ một nụ cười không rõ ý nghĩa với Mạc Xu: "Tại sao lúc đó ngươi không gọi ta cứu ngươi?"
Liên Mặc nghi hoặc nhìn Vu Hoan, lời này có ý gì?
Mạc Xu càng dùng sức cắn môi, nàng ta đã làm bộ không quen biết mình, sao nàng có thể cúi đầu xin nàng ta cứu mình chứ?
"Vu Hoan cô nương?" Nghi hoặc trong lòng Liên Mặc lớn hơn nữa.
Vu Hoan bĩu môi: "Nha hoàn kia không phải nói nàng ta từ một chỗ chạy đến đây sao? Hôm đó ta cũng ở đó, ai biết nàng ta ngu xuẩn như vậy. Nhìn thấy ta, còn không gọi ta cứu!"
Được rồi, tuy rằng nàng không nhất định sẽ cứu.
Nhưng cũng có 50% tỷ lệ không phải ư, vạn nhất lúc ấy nàng động kinh thì sao?
"Ngươi rõ ràng nhìn thấy ta, lại làm bộ không quen biết ta, nếu ta cầu xin ngươi, có tác dụng sao?" Mạc Xu đột nhiên rống lớn một câu, sắc mặt có chút buồn bã.
Lúc trước nàng đã đắc tội với nữ nhân này, đây mới là nguyên nhân chủ yếu Mạc Xu không muốn cầu xin Vu Hoan.
Khóe miệng Vu Hoan giật giật, nàng là người mù mặt thời kì cuối, thay đổi y phục thì nàng làm gì nhận ra ai là ai chứ?
Liên Mặc hơi chau mày, mấp máy cánh môi như muốn nói gì đó.
Vu Hoan tiếp tục bĩu môi: "Ta mù mặt, ngươi lại không nói chuyện, ta có thể nhận ra ngươi mới là lạ."
Mạc xu: "..."
Liên Mặc: "..."
Mù mặt?
Thấy nàng gọi ai cũng kêu chuẩn xác, sao lại mù mặt?
"Ngươi sẽ không gạt ta chứ?" Vẻ mặt Mạc Xu không tin, cảm thấy Vu Hoan đang tìm cớ.
Vu Hoan nhún nhún vai, dáng vẻ tin hay không tùy thích.
Liên Mặc nhớ tới lúc trước, tầm mắt Vu Hoan nhìn người khác như dừng ở trên người nhưng luôn là trống trơn. Chỉ đến khi nghe thấy âm thanh, nàng mới có thể dời tầm mắt chuẩn xác qua...
Thật đúng là mù mặt ư?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.