Chương trước
Chương sau
Liên Mặc thả tiểu nha đầu xuống, biểu cảm trên mặt ôn nhuận như ngọc như cũ, không hề bị người khác đuổi theo mà quẫn bách, không nhanh không chậm nói: "Vu Hoan cô nương, không nghĩ tới lại được gặp ở đây."
"Đúng vậy, trùng hợp thật." Vu Hoan lộ ra nụ cười châm chọc.
Tim Liên Mặc đập chậm nửa nhịp, hắn có loại ảo giác bị nhìn thấu.
Hai người không nói chuyện, không khí có chút xấu hổ, tiểu nha đầu co rút ở bên cạnh, không dám thở mạnh.
Nghỉ ngơi một lát, Vu Hoan xách Tiêu Mông đứng lên, nhìn quanh bốn phía, đột nhiên có chút ngốc.
Đây là đâu?
Lúc trước nàng đều đi theo Phó Khải Minh, nhưng bây giờ nàng bị đuổi đến một nơi xa lạ, mẹ nó, làm sao về bây giờ?
"Bọn họ đuổi theo ngươi làm gì?" Đều là người nam nhân này, không ở điện Vị Ương làm điện chủ đi, chạy đến đây làm gì, làm hại nàng cũng bị xui xẻo theo.
Sắc mặt Liên Mặc có chút xấu hổ: "Ta không cẩn thận phá hủy giao dịch của bọn họ, cho nên..."
Vu Hoan hiểu rõ, chắc Thành Tây đang định làm chuyện gì đó không cho người khác biết.
Tỷ như mua bán người, tỷ như buôn bán một ít vật cấm trên đại lục.
"Biết đường về Thành Nam không?" Vu Hoan đặt hy vọng lên người Liên Mặc.
Liên Mặc lại lần nữa xấu hổ lắc đầu, hắn cũng không quen thuộc ở đây.
Vu Hoan trừng hắn một cái, chỉ kém mắng hai chữ 'phế vật' ra nữa mà thôi.
Đợi ở đây cũng không phải là cách, Vu Hoan chỉ có thể đi về phía trước, chắc có cách đi ra ngoài.
Liên Mặc nâng tiểu nha đầu dậy, chậm rãi đi theo phía sau.
Hẻm nhỏ này càng đi càng sâu, như không có điểm kết thúc, trên đường cũng gặp được một số người, nhưng đi quá vội vàng, Vu Hoan muốn hỏi đường, người ta căn bản không cho cơ hội.
Màn đêm buông xuống, Vu Hoan nhụt chí ném Tiêu Mông trên mặt đất, Lục Quân bên kia chắc cũng điên rồi.
"Vu Hoan cô nương, hắn là?" Liên Mặc dọc theo đường đi đã sớm muốn hỏi, nhưng vẫn luôn không có cơ hội.
Sắc mặt của Tiêu Mông đỏ bừng như cũ, không biết có phải do Vu Hoan dùng sức quá lớn hay không, hắn vẫn chưa tỉnh lại.
"Không quen biết." Vu Hoan lạnh băng lên tiếng, dựa vào vách tường ngồi xuống.
Liên Mặc giật mình, không quen biết mà nàng mang theo người nam nhân này đi rõ lâu như vậy?
Lừa quỷ à?
Trong ấn tượng của hắn, Vu Hoan căn bản không phải loại người này.

Tiểu nha đầu đi đến bên người Tiêu Mông, muốn nâng hắn dậy, Vu Hoan nheo nheo mắt, ý vị thâm trường nói: "Khuyên ngươi đừng chạm vào hắn."
Tiểu nha đầu co rụt tay lại, có lẽ cũng nghĩ đến tình trạng hiện tại của Tiêu Mông, đành phải đáng thương hề hề ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Mông, không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.
"Hắn trúng cái loại thuốc đó?" Liên Mặc nhìn Tiêu Mông liếc mắt một cái, cái loại thần thái này, cũng không nằm ngoài ý muốn.
Vu Hoan ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua trên người Liên Mặc, rơi xuống trong bóng đêm.
Liên Mặc đối với phản ứng của Vu Hoan cũng không ngạc nhiên, chỉ lấy ra một cái bình sứ, đưa cho tiểu nha đầu, dịu dàng mở miệng: "Đây là Thanh Tâm Đan, có thể giảm bớt một chút triệu chứng của thuốc, muội cho hắn ăn đi."
Tiểu nha đầu nhanh chóng tiếp nhận, cho Tiêu Mông nuốt xuống.
Nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, trên mặt Tiêu Mông đỏ bừng một mảnh như cũ. Cứ tiếp tục như thế, làm người khác đều hoài nghi có thể bị hỏng hay không.
Liên Mặc lại cho tiểu nha đầu đút thêm một viên, cuối cùng cho Tiêu Mông nuốt hết số thuốc tromg bình kia, tia đỏ ưng trên mặt Tiêu Mông mới lui một ít.
Tiêu Mông ậm ừ một tiếng, từ từ tỉnh lại.
"Tiêu ca ca." Tiểu nha đầu kinh hỉ kêu một tiếng, trực tiếp bổ nhào vào trên người Tiêu Mông.
Tia đỏ ửng trên mặt Tiêu Mông mới lui xuống lại nổi lên, Liên Mặc nhanh chóng kéo tiểu nha đầu ra, duỗi tay cho Tiêu Mông một chút linh lực, giúp hắn hấp thu Thanh Tâm Đan nhanh hơn.
Vu Hoan mắt lạnh nhìn, không có hỗ trợ cũng không có ngăn cản, thẳng đến Tiêu Mông có thể khống chế được bản thân, nàng mới dịch dịch qua.
"Biết đường về Thành Nam không?"
Tiêu Mông mê mang chớp mắt, quay đầu nhìn bốn phía, hình ảnh trước khi mất đi ý thức dần dần trở lại trong đầu hắn.
"Biết."
Cuối cùng Vu Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm: "Chỉ đường."
Có Tiêu Mông chỉ đường, mấy người Vu Hoan về đến phạm vi của Thành Nam cũng đã đêm khuya.
Rất xa liền nhìn thấy có bóng người ở trên phố tìm kiếm cái gì đó.
Trời tối hơn nữa Vu Hoan lại mù mặt, không dám trực tiếp đi qua, nhìn một hồi lâu, xác định bọn họ đang tìm mình, mới chậm rì rì lung lay đi qua.
Lục Quân ở khách điếm đều gấp muốn điên rồi, hắn phái người đi theo Vu Hoan, thì bị ném khi nào cũng không biết.
Bây giờ là mấy giờ mà vị kia còn chưa trở về, nếu xảy ra chuyện hắn giải thích sao với Tôn quản sự đây!
"Lục quản sự, Lục quản sự, Vu Hoan cô nương đã về." Ngoài cửa có người gào to một tiếng.
Tảng đá lớn đặt trong lòng Lục Quân, cuối cùng cũng đặt xuống.

Vu Hoan được người trái đỡ phải nâng vào khách điếm, còn chưa đứng vững, Lục Quân lại vọt đến.
"Vu Hoan cô nương, cô nương đi đâu thế? Hại tại hạ gấp chết đi được. Nếu cô nương xảy ra chuyện gì thì tại hạ làm sao ăn nói với Thịnh Gia đây."
Nhìn thấy Vu Hoan, Lục Quân đã không còn lo lắng nữa, gấp gáp nhào ra chính là oán khí, nàng rốt cuộc là tới cứu Thiếu chủ, hay là tới kiếm chuyện với bọn họ.
Vu Hoan nhìn ra cảm xúc của Lục Quân, không muốn giải thích cái gì, chỉ lộ ra hai người Liên Mặc cùng Tiêu Mông phía sau ra: "Sắp xếp cho bọn hắn một chỗ ở."
Dư quang Lục Quân quét đến Tiêu Mông, lập tức cả kinh, lôi kéo Vu Hoan đi đến một góc: "Vu Hoan cô nương, sao cô nương lại ở cùng với Tiêu Mông công tử vậy?"
"Ngươi biết hắn?" Vu Hoan nhướng mày.
"Hắn là người bên cạnh An Vũ, Vu Hoan cô nương, sao cô nương lại ở cùng hắn?" Trên mặt Lục Quân có chút lo lắng.
"Thì ra là thế." Từ lúc vào thành Tiêu Mông vẫn luôn muốn đến gần mình. Nếu là người của An Vũ, vậy cũng có thể hiểu.
Thiên Phong Thành tuy ở trong Linh Võ Vực, nhưng nó ở khu vực ở thân cận cách Định Nam Thành cũng không quá xa. Nếu An Vũ cài người vào Định Nam Thành thì có được tin tức của Vu Hoan cũng không có gì lạ.
Nàng náo loạn Định Nam Thành đến gà bay chó sủa, nếu không phải An Vũ sợ nàng tới gây họa cho Thiên Phong Thành thì chính là muốn mượn sức nàng. Hoặc là hắn bắt Thiên Nguyệt.
"Con người An Vũ dã tâm rất lớn. Tuy rằng mấy năm nay hắn biểu hiển không thèm tranh đoạt gì. Nhưng hắn chiếm Thành Nam, chỉ điểm này thôi thì hắn không phải là loại người không có tham vọng tranh giành gì. Vu Hoan cô nương, lần này chuyện Thiếu chủ mất tích, người ở Thiên Phong Thành ai cũng có hiềm nghi, cô nương phải cẩn thận chút."
Lục Quân nói xong lời cuối cùng, đã có chút ý vị cảnh cáo.
Vu Hoan xua xua tay, tỏ vẻ bản thân đã biết: "Ngươi sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi trước đi. Đúng rồi, người kia... là điện chủ điện Vị Ương."
Vu Hoan chỉ vào Liên Mặc đang đỡ Tiêu Mông, ngữ khí không biết là trào phúng hay là cái khác, dù sao Lục Quân nghe không hiểu.
Nhưng mà, điện chủ điện Vị Ương...
Liên Mặc?
Khoảng thời gian trước chuyện điện Vị Ương nháo đến ồn ào huyên náo, không phải Liên Mặc mới thu phục điện Vị Ương sao?
Sao lại chạy đến đây rồi?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, Lục Quân vẫn rất nhanh chóng cho người chuẩn bị mấy căn phòng, thuận tiện cho người tặng nước tắm cùng y phục sạch sẽ.
Vu Hoan trở lại phòng, nhìn xung quanh một vòng, thú nhỏ còn chưa có trở về.
Sẽ không xảy ra chuyện chứ?
Vu Hoan mở cửa sổ ra, nhìn căn nhà cao thấp không đồng đều nơi xa, trong ánh mắt như có ánh sao lập lòe xuyên qua tia hắc ám trong mắt.
Phó Vinh...
Tốt nhất không phải là ngươi bắt Thiên Nguyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.