Chương trước
Chương sau
Có lẽ là do dọc đường đi Vu Hoan đều rất an tĩnh, bọn họ không có trói Vu Hoan, chỉ là bảo nàng ngồi vào bên cạnh Tiêu Mông.
Nữ nhân kia rất nhanh đã mang theo người đến, hùng hùng hổ hổ vào phòng, vài thiếu nữ bị trói bị đẩy vào trong phòng, y phục là nửa trong suốt, bị dây thừng cột lấy, nhìn qua đặc biệt mê người.
Trong miệng đều bị bịt mảnh vải, hẳn là không muốn cho bọn họ kêu.
"Thiếu gia, còn lại năm người này, ngày hôm qua đã chết hai người." Khi nữ nhân kia nói lời này, giống như nói không phải người chết, mà là động vật chết, nói rất nhẹ nhàng.
Vu Hoan lại lần nữa nhịn không được lạnh băng.
Tầm mắt Vu Hoan đảo qua những thiếu nữ đó, trong đó một thiếu nữ không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Vu Hoan chỉ hơi hơi tạm dừng một chút liền dời tầm mắt đi.
"Được rồi, các ngươi lui xuống đi!" Phó Khải Minh vẫy vẫy tay, nữ nhân kia cùng với hạ nhân bọn họ mang đến đều rời khỏi phòng, cửa phòng được người từ bên ngoài đóng lại.
Bốn người đồng thời cùng cười dâʍ đãиɠ lên.
"Hôm nay chơi thế nào đây?" Chu Chính Nghĩa ở trước mặt vài thiếu nữ kia dạo qua một vòng, nhéo cằm của một thiếu nữ, cưỡng bách nàng ta ngẩng đầu lên: "Cô nương này lớn lên cũng không tệ lắm, cũng không biết ở dưới thân sẽ như thế nào."
"Cầm thú." Tiêu Mông tức giận đến đầy mặt đỏ bừng, nhịn không được mắng một câu.
Vu Hoan dù bận vẫn ung dung ngồi ở trên ghế, chỉ thiếu mỗi bước bảo người ta châm nước rót trà cho mà thôi.
Nghe thấy âm thanh của Tiêu Mông, Vu Hoan rất có lòng tốt nhắc nhở một câu: "Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt."
Tiêu Mông kinh ngạc nhìn Vu Hoan, lúc ấy nàng hẳn là có cơ hội thoát khỏi mấy người này, nhưng nàng lại đi theo tới đây, hắn thật sự không hiểu rõ Vu Hoan muốn làm gì.
"Tiểu cô nương giác ngộ không tồi nha, Tiêu Mông ngươi nhìn xem, ngươi còn không bằng một tiểu cô nương." Dương Nguyên đi đến trước mặt Tiêu Mông, tràn đầy châm chọc nhìn hắn.
"Ta nhổ." Tiêu Mông phun nước miếng lên mặt Dương Nguyên.
"Cho mặt mà còn không cần." Dương Nguyên trực tiếp đấm Tiêu Mông hai cái: "Ngươi không phải nói bọn ta là cầm thú sao? Hôm nay bọn ta cũng biến ngươi thành cầm thú."
Vừa nói xong bàn tay của Dương Nguyên mở ra, một đan dược màu đỏ xuất hiện trước mặt Tiêu Mông.
"Đây là chính là cực phẩm, nam nhân ăn vào đại chiến bảy ngày bảy đêm cũng sẽ không mềm nhũn, bản công tử cho ngươi ăn, đó chính là ban ân cho ngươi." Dương Nguyên bóp cằm Tiêu Mông, trực tiếp cho đan dược đi vào.
"Ọe..."
"Cái này ói cũng không ra, ngươi từ từ mà hưởng thụ đi." Chu Chính Nghĩa đi tới cửa, nói với người bên ngoài vài câu, rất nhanh liền có người dẫn tiểu nha đầu lúc trước tiến vào.

"Các ngươi muốn làm gì!" Tiêu Mông rống to, trên mặt đã có chút màu đỏ không bình thường, hơi thở cũng trở nên gấp gáp không ít.
Tiền Đa Đa có vóc dáng nhỏ nhất trở tay đè nặng tiểu nha đầu kia, ấn ở trên bàn.
"Tiêu ca ca..." Tiểu nha đầu sợ hãi kêu một tiếng.
"Có cái gì các ngươi cứ nhằm vào ta, nó chỉ là một đứa bé." Hốc mắt Tiêu Mông muốn nứt ra, đầy ngập phẫn nộ.
"Đương nhiên là nhằm vào ngươi rồi, bọn ta không có đam mê đó." Chu Chính Nghĩa đè lại phần lưng của tiểu nha đầu, dùng một chút lực, y phục trên người tiểu nha đầu liền rơi hết xuống đất.
Vu Hoan nhíu nhíu mày, tay khẽ nhúc nhích, nhưng chỉ một giây sau lại thả đi xuống.
"Này, các ngươi đừng đùa nữa, nhanh tới giúp đỡ." Chu Chính Nghĩa hô một tiếng với Phó Khải Minh cùng Dương Nguyên đã bắt đầu giở trò với mấy thiếu nữ bên kia.
Phó Khải Minh đang có cảm giác, duỗi tay đẩy Dương Nguyên một chút: "Dương Nguyên ngươi đi."
Dương Nguyên bất mãn: "Lát nữa đi, dù sao hắn cũng chạy không được, làm hắn khó chịu một chút, lát nữa lại xem."
Chu Chính Nghĩa cùng Tiền Đa Đa cảm thấy Dương Nguyên nói rất có đạo lý, trói tiểu nha đầu trên một cái ghế, cũng gia nhập bên kia.
Trong đó có ba thiếu nữ bị bọn họ đẩy ngã trên mặt đất, hai người bị bắt quỳ.
"Đừng mà, đừng mà..." Không biết là ai kéo xuống miếng vải đang bịt miệng thiếu nữ ra, âm thanh bén nhọn lập tức truyền khắp phòng.
"Ha ha, lát nữa các ngươi mới kêu không dừng đấy." Âm thanh này càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới mấy người kia, thô bạo kéo miếng vải trong miệng mấy thiếu nữ xuống hết.
"Các ngươi là đàn cầm thú, sẽ bị thiên lôi đánh chết, a... Cút đi! Đừng đụng ta... Cút ngay!"
Âm thanh yếu ớt không ngừng vang lên trong phòng.
"Cô nương... tìm... tìm cơ hội chạy..." Giọng nói gian nan của Tiêu Mông truyền tới trong tai Vu Hoan.
Vu Hoan nghiêng đầu nhìn hắn một cái, chầm chậm đứng lên, tay vừa lật, Thiên Khuyết Kiếm xuất hiện trong tay nàng. Nàng trực tiếp đi đến một thiếu nữ đang nằm dưới thân Phó Khải Minh, mắt cũng chưa chớp một cái, trực tiếp từ phía sau đâm xuống.
Khi Phó Khải Minh còn chưa kịp kêu ra tiếng, Vu Hoan nhanh chóng rút ra. Lại đâm thêm một cái, Phó Khải Minh không thể giãy giụa được nữa, trực tiếp nằm liệt trên người thiếu nữ kia.
Thiếu nữ sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, lại cắn chặt môi không hét lên tiếng.
Còn lại ba người đang đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ, không một người phát hiện Phó Khải Minh đã chết.
Vu Hoan đi đến người cách Phó Khải Minh gần nhất là Tiền Đa Đa, lại lần nữa đâm xuống, lần này thiếu nữ kia định lực không tốt, hét lên.
Tiếng hét kia lộ ra quỷ dị, Chu Chính Nghĩa cùng Dương Nguyên đồng thời quay đầu nhìn qua.

Tiền Đa Đa trừng lớn mắt, còn vẫn duy trì bộ dáng khom lưng, thiếu nữ áo tím phía sau đang cầm kiếm, mặt mày lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm, chỉ cần liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bọn họ liền cảm thấy máu chảy cả người đều đọng lại.
Vu Hoan bình tĩnh rút kiếm ra, đá văng Tiền Đa Đa: "Các ngươi ai trước?"
Chu Chính Nghĩa cùng Dương Nguyên đồng thời hoàn hồn, từ trên người thiếu nữ bò dậy, ngay cả y phục cũng không thèm mặc, chạy ra ngoài cửa: "Người đâu, người đâu!"
Vu Hoan dùng chân đá cái bàn đá đến cạnh cửa, thân hình chợt lóe, liền đứng trước cửa phòng.
Dương Nguyên kêu một tiếng, ngưng tụ linh lực liền vọt đến.
Vu Hoan cũng rất kinh ngạc, thực lực của Dương Nguyên vậy mà ở Bán Thánh, nếu ở trên đại Huyễn Nguyệt cũng coi như là cao thủ.
Nhưng đánh mấy chiêu với Dương Nguyên, Vu Hoan liền cười lạnh, chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to.
Có lẽ là dùng đan dược tấn lên.
Một chân Vu Hoan đá bay Dương Nguyên.
"Ngươi là ai? Ta chính là con trai của Dương Trạch, nếu ngươi dám đụng đến ta, cha ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Dương Nguyên sợ hãi lui về sau, tầm mắt không ngừng nhìn ra cửa phòng.
Ngoài cửa có người đang gõ cửa dò hỏi, nhưng không ai dám xông vào.
"Người có thể đưa ngươi xuống địa ngục." Vu Hoan nở nụ cười xinh đẹp, Thiên Khuyết Kiếm vung lên, cản lại Chu Chính Nghĩa đang chuẩn bị trộm trốn: "Ta hỏi các ngươi mấy vấn đề, trả lời đúng sự thật cho ta, nói không chừng tâm trạng của ta tốt, còn có thể thả các ngươi ra."
"Ngươi hỏi, ngươi hỏi." Lá gan của Chu Chính Nghĩa nhỏ hơn Dương Nguyên nhiều, nhìn thấy Phó Khải Minh cùng Tiền Đa Đa đã chết, 'bình bịch' một tiếng quỳ xuống.
"Các ngươi có bắt người của cửa hàng Thịnh Gia không?"
Cửa hàng Thịnh Gia?
Đó chính là thế lực cường hào trên đại lục, bọn họ ở Thiên Phong Thành hoành hành ngang ngược thế nào, cũng không dám trêu chọc cửa hàng Thịnh Gia!
"Không có không có, người cửa hàng Thịnh Gia ở Thiên Phong Thành không nhiều lắm, bọn họ đều ở Thành Nam, bọn ta căn bản không có giao thiệp với bọn họ." Chu Chính Nghĩa nhanh chóng trả lời.
Đó cũng không phải hắn nói bậy, phạm vi hoạt động của bọn họ đều là tỏa định ở Thành Đông cùng Thành Tây, Thành Nam bên này bọn họ ngẫu nhiên đi đến, nhưng cũng không dám làm bậy.
Vu Hoan híp mắt: "Ta hỏi cũng không phải là hỏi các ngươi, nghĩ cho kỹ lại, trong Thiên Phong Thành, ai có thù oán với cửa hàng Thịnh Gia!"
Chu Chính Nghĩa chảy nước mũi nước mắt, cứ luôn lắc đầu.
"Ta biết ta biết." Dương Nguyên đột nhiên hét to một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.