Chương trước
Chương sau
Gió đêm lạnh đến thấu xương, Vu Hoan ngồi xổm trong hố, vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn Thiên Khuyết Kiếm nằm trên mặt đất bên cạnh.
Con hàng này ngay tại thời khắc mấu chốt rớt dây xích, kêu cỡ nào cũng không thèm phản ứng.
Dung Chiêu bị thương, vậy mà ảnh hưởng đến bản thể, có thể nghĩ, lần này là nghiêm trọng đến cỡ nào.
Trong lòng Vu Hoan không khỏi lại trầm trọng, nên nhanh chóng đi ra ngoài, đi tìm đồ vật cho Dung Chiêu khôi phục.
Không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn!
"Thiên Lôi, đánh chết ta đi!" Vu Hoan kêu rên một tiếng, trực tiếp nằm bẹp xuống.
Khôi phục khí lực, bò lên trên thôi!
Chờ Vu Hoan đi lên, đã là giữa trưa ngày hôm sau, khi đi đến nhà tranh kia đều đã đói như chó.
Bán thú nhân không ở trong sân, Vu Hoan kêu vài tiếng, cũng không đáp lại, nàng liền trực tiếp đi vào.
Lục tung mấy căn nhà tranh, cũng không tìm được thứ gì có thể ăn.
Không cần ăn cái gì sao?
Ở trong sân ngồi cả buổi chiều, sắc trời cũng chuẩn bị buông màn đêm, bán thú nhân mới trở về. Nhìn thấy Vu Hoan, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đi nhanh đến trước mặt nàng, xách cổ áo Vu Hoan ném nàng ra ngoài hàng rào.
"Này này, sao ngươi có thể thô lỗ như vậy hả!" Vu Hoan bấu chặt cánh cửa, không cho hắn đóng cổng.
Bán thú nhân dùng sức, Vu Hoan lại không sức lực gì, cánh cửa 'rầm' một cái từ bên trong đóng lại.
Vu Hoan nhanh chóng chuyển tới bên cạnh hàng rào, hướng về phía bán thú nhân hô to: "Ta thật sự không có mục đích khác, ta chỉ nhìn xem, ta không có mang theo nó rời đi, sẽ không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của ngươi."
Bán thú nhân không để ý tới Vu Hoan, trực tiếp vào phòng.
Vu Hoan: "..."
Cướp?
Cướp cái lông ấy, hiện tại nàng chính là một tiểu cô nương tay trói gà không chặt.
Trộm?
Lấy trạng thái hiện tại của nàng rất nhanh sẽ chết đói này, căn bản không thực tế!
Nửa đêm, trong nhà tranh, thân ảnh cao lớn nằm ở trên giường, cặp mắt kia đột nhiên mở, lưu loát đứng dậy, mở cửa phòng ra, đi ra ngoài.
Bên ngoài ánh lửa một mảnh, bên cạnh ánh lửa đứng một thân ảnh nhỏ xinh, đang cười ngâm ngâm nhìn bên này.
Bán thú nhân giận dữ, phất tay mang theo ngọn lửa hướng tới Vu Hoan đi qua.
Sắc mặt Vu Hoan tối sầm, nhanh chóng ngồi xổm xuống, dịch tới một bên khác.
Bán thú nhân từ trong sân nhảy ra, một tay xách Vu Hoan, uy hiếp nói: "Nếu còn không đi, ta liền gϊếŧ ngươi."
"Ngươi gϊếŧ đi, gϊếŧ đi! Nói như ta rất muốn vậy á!" Vu Hoan duỗi duỗi cổ tới trước mặt bán thú nhân, vẻ mặt khinh thường.

Bán thú nhân: "..."
Hắn bóp chặt cổ Vu Hoan, buộc chặt, lại buông ra, sau đó đẩy Vu Hoan ra.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?"
Vu Hoan xoa xoa cổ, lại lần nữa nhào đi lên, nàng xem như đã nhìn ra, con hàng này chỉ là nhìn qua đáng sợ một chút, kỳ thật không phải cái loại lạm sát gϊếŧ người gì.
"Ta muốn tích một giọt máu lên viên hạt châu kia mà thôi." Vu Hoan vô cùng chân thành nhìn bán thú nhân.
Bán thú nhân không chút suy nghĩ lắc đầu: "Ta không thể để bất cứ kẻ nào đụng tới nó."
"Ta không chạm vào nó, cách một khoảng cách tích máu là được chứ gì."
Bán thú nhân: "..." Vẫn là lắc đầu.
Thứ kia há là có thể lấy máu loạn sao, hơn nữa trên người nàng còn có Ly Hồn Thạch.
"Ngươi nhanh chóng đi đi!" Bán thú nhân xoay người nhảy vào sân, phất tay dập tắt lửa.
Vu Hoan cũng chạy nhanh bò từ hàng rào đi vào, đi theo bên người bán thú nhân: "Ta vì nó mà tới, không thể chỉ như vậy mà trở về. Ta thề, ta không mang nó đi ra ngoài, chỉ là tích một giọt máu lên nó mà thôi."
Bán thú nhân không rên một tiếng lắc đầu.
Vu Hoan nói đến nước bọt đều văng tứ tung, cũng không làm bán thú nhân nhả ra.
Mềm không được, vậy chỉ có thể mạnh bạo.
Vu Hoan lấy Thiên Khuyết Kiếm xoẹt một cái gác ở trên cổ bán thú nhân, ác thanh ác khí nói: "Nhanh chóng lấy hạt châu ra. Nếu biết Ly Hồn Thạch, vậy thì đương nhiên cũng biết Thiên Khuyết Kiếm, phản kháng sẽ không có kết cục tốt."
"Trong cơ thể ngươi không có linh lực, không có cách nào sử dụng Thiên Khuyết Kiếm." Bán thú nhân bình tĩnh đẩy Thiên Khuyết Kiếm đang ở trên cổ mình ra.
Vu Hoan: "..." Sao mềm cứng không ăn vậy hả!
Vu Hoan lại lần nữa bị bán thú nhân ném ra ngoài hàng rào.
___
Hừng đông, Vu Hoan vuốt cổ có chút đau, đầy mặt mơ hồ, sao lại ngủ rồi?
Vu Hoan ở bên ngoài ngồi trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, sao giờ này mà bán thú nhân còn không có ra ngoài?
Ngựa quen đường cũ từ hàng rào bò vào, đẩy cánh cửa gian nhà tranh mà bán thú nhân ở kia, trống rỗng, không thấy bán thú nhân đâu.
Vu Hoan đang chuẩn bị đi ra ngoài, nháy mắt xoay người liền thấy hộp gấm ở góc giường.
Vu Hoan dừng vài giây, tiến lên nhặt hộp gấm lên, trái phải nhìn vài cái, lại nhìn quanh bốn phía, mới mở hộp ra.
Hạt châu màu đỏ an tĩnh nằm trong hộp gấm, không có điện lưu.
Hạt châu...

Trời xanh không phụ người có lòng mà! Ha ha!
Vu Hoan nhếch miệng bật cười ha hả, hai mắt phát ra ánh sáng.
Vu Hoan sợ bán thú nhân trở về, nhanh chóng dùng Ly Hồn Thạch chặt đứt dây tơ hồng trên người hạt châu, sau đó tích máu lên nó.
Hồng quang lập loè, Vu Hoan cảm ứng được hạt châu đang tồn tại rồi mới lập tức khép hộp hộp, ném tới góc giường.
Sau khi nàng rời đi, một hắc ảnh lóe một cái liền xuất hiện trong phòng, nhặt hộp gấm lên. Hắc ảnh tạm dừng trong chốc lát, không gian vặn vẹo một trận, liền biến mất ở trong phòng.
___
Làm xong chuyện của mình, tảng đá lớn đè nặng trong lòng Vu Hoan cũng không có rơi xuống, tình trạng của Dung Chiêu cũng không ổn, nàng gọi rất nhiều lần đều không có đáp lại.
Nhanh tìm cho hắn một ít đồ để hắn có thể hấp thu.
Hôm nay chính là một ngày cuối cùng, chỉ có thể chờ Tu Trúc đưa nàng ra ngoài.
Vu Hoan hoàn toàn đã quên Loan Minh.
"Tiểu cô nương, may mắn ngươi còn ở đây, ta đi tìm ngươi cả nửa ngày rồi." Bạc Cừ từ trên không trung bay xuống, nhìn thấy Vu Hoan tựa như rất vui vẻ.
Vu Hoan không để ý đến hắn, Bạc Cừ cũng không giận: "Lão Kim sai ta đưa ngươi đi gặp một người, chuyện của ngươi xong xuôi chưa?" Bạc Cừ nhìn quanh bốn phía: "Viên hạt châu kia đâu?"
"Gặp ai?" Ở đây nàng còn có người quen sao?
Nghe Vu Hoan hỏi như vậy, Bạc Cừ lập tức vứt hạt châu ra sau đầu: "Loan Minh."
Bây giờ Vu Hoan mới nhớ tới, cùng tiến vào với mình còn có một Loan Minh, lần trước sau khi đưa hắn cho Hắc Mộc, nàng cũng không quản hắn sống chết ra sao.
Bạc Cừ cõng Vu Hoan bay lên trời, là thật sự trời cao.
Có thể coi Long Trủng là một cái tháp, cái nơi nàng rơi vào chính là ở tầng dưới chót, mà nơi hiện tại chính là tầng thứ hai, Long Cung chân chính ở tầng thứ ba.
Nơi đó là mới là nơi long hồn chân chính hoạt động, tầng dưới chót tác dụng lớn nhất chính là mê hoặc người bên ngoài, tầng thứ hai là nơi mai táng long cốt.
Tầng thứ ba mới là chân chính tiên cảnh, đình đài lầu các được sương khói che đậy, chỉ lộ ra một góc, đủ loại rồng ở trong mây mù bay lượn.
Âm thanh rồng ngâm đan chéo ở bên nhau, chấn động lòng người.
Bạc Cừ bay qua những con rồng đó, trực tiếp dừng ở trước một tòa cung điện.
Cung điện là màu vàng, thật xa thì có thể nhìn thấy, lấp lánh sáng lên.
"Ở đây mới là Long Cung chân chính." Bạc Cừ biến thành hình người, dẫn Vu Hoan đi vào bên trong: "Lão Kim ở bên trong chờ ngươi."
"Thật là lãng phí mà!" Vu Hoan sau một lúc lâu mới cảm thán một câu, một nơi tốt như vậy, lại làm nơi cư trú cho bọn Long Tộc đã chết.
"Ở đây nhìn thì đẹp, thực tế cũng không có tốt như vậy, thật ra bọn ta luôn muốn được ngủ mãi trong lòng đất vĩnh viễn không tỉnh lại." Bạc Cừ tự giễu nói một câu.
"Chẳng lẽ còn có người không cho các ngươi biến mất?" Vu Hoan kinh ngạc.
Bạc Cừ gật đầu: "Cũng không phải mỗi một con rồng trong Long Tộc sau khi chết đều sẽ lấy hình thái long hồn tồn tại. Những Long Tộc chôn vùi ở đây, tất cả mọi người đều không ngoại lệ mà lấy long hồn tồn tại, tiểu cô nương cho rằng điều này là bình thường sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.