Chương trước
Chương sau
"Con rồng dưới nước kia sao lại thế?" Vu Hoan chỉ chỉ mặt nước, hình như Bạch Long là vật sống.
Dáng vẻ hiện tại này của thú nhỏ, cũng chứng minh Bạch Long kia là vật sống.
Chỉ có sống mới có tinh thạch.
Lão già đột nhiên xấu hổ ho khan hai tiếng, nói sang chuyện khác: "Tiểu nha đầu vào Long Trủng làm cái gì?"
"Ha, đưa một người tiến vào, chắc là muốn dùng sức mạnh Long Tộc của các ngươi, làm hắn sống lại." Vu Hoan vô cùng thành thật nói ra mục đích của mình.
Hình như lão già cũng không có hứng thú gì đối với lời nói của Vu Hoan, mà là thẳng căm căm nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi không có mục đích?"
"Có nha!" Vu Hoan cười.
"Trên người của ngươi có Đàn Phượng Minh cùng Thiên Khuyết Kiếm, chỉ cần ngươi bỏ lại đây một thứ, mặc kệ ngươi muốn làm gì, ta đều có thể giúp ngươi!" Lão già đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Thiên Khuyết Kiếm, Đàn Phượng Minh...
Sao hắn biết?
Thiên Khuyết Kiếm thì không nói, cầm ở trên tay nàng, nhưng nàng đâu có lấy ra Đàn Phượng Minh.
"Ta đây muốn phá hủy Long Trủng cũng có thể?" Vu Hoan nhướng mày, thật đúng là cái gì cũng dám nói mà!
"Ngươi không phải tới phá hủy Long Trủng." Lão nhân thực chắc chắn.
Vu Hoan cũng không biết tại sao lão già chắc chắn như vậy, nhưng mà Đàn Phượng Minh cùng Thiên Khuyết Kiếm nàng đều sẽ không bỏ lại.
Nếu là Thần Khí khác, nàng có thể mắt cũng không chớp cái nào mà đưa cho hắn.
"Đàm phán thất bại." Vu Hoan nhún vai, đứng dậy bế thú nhỏ vào trong ngực, đi về phía nham thạch nơi xa xa.
Lão già không cam lòng đuổi theo: "Ngươi có hai thanh Thần Khí, thiếu một cái cũng không có ảnh hưởng gì tới ngươi, nhưng mà ở trong Long Trủng, ngươi không có ta chỉ điểm, thì cái gì ngươi cũng làm không thành."
"Ồ." Vu Hoan nhàn nhạt đáp, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Lão già giận, giữ chặt Vu Hoan: "Tiểu nha đầu ngươi tại sao dầu muối đều không ăn thế hả? Đàn Phượng Minh kia vốn chính là đồ trong Long Trủng, ngươi để lại đây cũng là đạo lý hiển nhiên."
Vu Hoan buồn cười phất lão già ra: "Trên thế giới này, ngươi có từng nghe qua đồ trên tay mình còn trả trở về không? Dù cho Đàn Phượng Minh trước kia là của Long Trủng đi chăng nữa thì hiện tại nó là của ta, quyền chi phối nó nằm ở trong tay ta. Nếu ta muốn ném nó đi, ngươi cũng không có quyền hỏi đến một câu."
"Chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy đại lục lâm vào trong nước sôi lửa bỏng?" Không thể cãi lý, lão già quyết định dùng đại cuộc vì thiên hạ.
Nhưng mà, hiển nhiên hắn đã tìm lầm người.
Nếu đổi là thành người khác, nói không chừng còn thật có khả năng sẽ vì thiên hạ, lấy Đàn Phượng Minh ra.

Nhưng mà Vu Hoan là ai, là người mà cho dù là đại lục huỷ diệt cũng sẽ không chớp mắt một cái, sao sẽ vì một lý do hư vô mờ mịt, thì sẽ lấy Đàn Phượng Minh ra.
"Muốn lấy Đàn Phượng Minh cùng Thiên Khuyết Kiếm... trừ phi ta chết." Vu Hoan ném xuống những lời này, nhanh chóng rời đi.
Sau khi Vu Hoan rời đi, vẻ mặt lão già thất bại về tới bên hồ nước.
"Nó không đồng ý?" Bên cạnh lão già đột nhiên nhiều thêm một nam nhân trung niên.
Lão già gật gật đầu, có chút tán thưởng nói: "Tâm tính của tiểu nha đầu kia thật ra không tồi."
"Nguyên nhân chính là vì như thế, nó mới không dễ dàng nhả ra như vậy." Nam nhân trung niên thở dài, ánh mắt cũng rơi xuống trên hồ nước.
"Tạo nghiệt mà!" Lão già thở dài một tiếng: "Ta đi xem tiểu nha đầu đó muốn làm cái gì, nhất định phải nghĩ cách lấy Đàn Phượng Minh về, nếu không Long Trủng..."
Nam nhân trung niên nhìn lão già nơi xa, ánh mắt tối nghĩa, hồi lâu lại chuyển tầm mắt qua hồ nước, hồ nước không chút sứt mẻ, bỗng chốc nổi lên bọt nước.
___
Trong Long Trủng cũng có ban đêm, nhưng mà ban đêm có điểm quỷ dị, tràn ngập các loại linh hồn rồng, càng như là ban ngày.
"Ban ngày không được tự tại như buổi tối, cho nên buổi tối long hồn mới ra ngoài hoạt động, tiểu nha đầu, ngươi đừng cách xa ta như vậy mà, ta cũng sẽ không ăn ngươi." Kim Bát xê dịch lại Vu Hoan.
À, Kim Bát chính là lão già kia, nghe nói lúc sinh ra đứng hàng thứ tám, cho nên trực tiếp lấy con số thay thế.
Vẻ mặt Vu Hoan ghét bỏ nhìn chằm chằm hắn nhìn trong chốc lát: "Ngươi đi theo ta cũng vô dụng, ta sẽ không cho ngươi chính là sẽ không cho ngươi."
"Tiểu nha đầu, ngươi nói dẫn người tiến vào, ngươi mang ai thế?" Kim Bát cũng không có tiếp lời nói Vu Hoan, mà là dời đi đề tài.
Vu Hoan hồ nghi nhìn hắn một cái: "Vực chủ Phần Thiên Vực."
Sắc mặt Kim Bát đột nhiên thay đổi, ngữ điệu cũng đề cao không ít, hình như có tức giận: "Tiểu tử thúi Loan Minh kia?"
Vu Hoan gật đầu, con rồng vàng này biết Loan Minh?
Hình như Đàn Phượng Minh là do Loan Minh lấy từ trong Long Trủng ra ngoài, con rồng vàng này biết Loan Minh cũng không kỳ lạ.
"Hắn làm sao vậy?" Kim Bát hùng hùng hổ hổ hồi lâu, mới hỏi như vậy.
"Chết rồi."
"Chết rồi?" Kim tám trực tiếp nhảy dựng lên: "Chết như thế nào?"
"Chết thì chính là đã chết, ngươi quản nhiều như vậy làm gì." Vu Hoan mắt trợn trắng, hắn lại ra không được, chẳng lẽ còn muốn báo thù cho Loan Minh sao!
Kim Bát bị nghẹn đến á khẩu không trả lời được, một hồi lâu hắn mới một lần nữa ngồi xuống: "Hắn ở đâu?"

Vu Hoan giơ tay, Loan Minh liền xuất hiện ở mặt đất trống trước mặt nàng.
Trong mắt Kim Bát hiện lên một tia kinh ngạc, có không gian có thể chứa người?
Ở trong ấn tượng của Kim Bát, không gian chứa đồ là không thể đựng được người cùng linh thú, mặc kệ là chết hay là sống.
Kim Bát thu liễm kinh ngạc, ngồi xổm trước mặt Loan Minh, giống da giống dạng sờ sờ cổ tay của hắn, lại nhìn một lát: "Có người kịp thời phong bế linh hồn của hắn, còn có thể cứu chữa..."
"Ở đây thật sự có thể khởi tử hồi sinh?" Đây chính là vi phạm Thiên Đạo.
Kim Bát liếc mắt nhìn Vu Hoan một cái, thấy trong mắt nàng có chút nghi hoặc, lập tức chỉnh chỉnh thần sắc cho nghiêm chỉnh: "Đương nhiên, Long Trủng là ở ngoài Thiên Đao."
Vu Hoan nheo nheo mắt, lại là ở ngoài Thiên Đạo.
Nơi vứt bỏ luân hồi chuyển thế cũng là ở ngoài Thiên Đạo.
Trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu nơi là ở ngoài Thiên Đạo?
Thấy dáng vẻ Vu Hoan có chút tin, Kim Bát ha ha ha phá lên cười: "Tiểu nha đầu ngươi cũng dễ bị lừa quá đi!"
Vu Hoan lập tức phản ứng lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm hàn quang.
"Tên tiểu tử thúi này lần trước tới lấy Đàn Phượng Minh, bị ta để lại một nửa thọ mệnh, hơn nữa Long Tộc thật sự có năng lực chữa khỏi, làm cho hắn sống lại không phải việc khó."
"Nếu Đàn Phượng Minh là ngươi cho phép hắn lấy đi ra ngoài, vậy hiện giờ ngươi càng không lý do lấy Đàn Phượng Minh về."
Kim Bát âm thầm ảo não, thế nhưng lại bị nha đầu thúi này chui chỗ trống.
"Tên tiểu tử thúi này lấy mạng bức ép, ta có thể có cách nào!!"
Vu Hoan nghiêng đầu nhìn hắn, không tiếng động ý bảo hắn giải thích một chút.
"Nhiều thế hệ ở Long Trủng được gia tộc của Loan Minh bảo hộ, chỉ có bọn họ mới có tư cách tiến vào Long Trủng, nhưng mà Loan Minh không có con nối dõi, nói cách khác, nếu hắn chết, Long Trủng sẽ không có cách nào mở ra nữa."
Vu Hoan cười nhạo, duỗi tay chỉ chỉ mình: "Không phải ta vào được sao."
Kim Bát thổi râu trừng mắt, tức giận nói: "Trên tay ngươi có Sáng Thế Chi Kiếm, tất nhiên có thể tiến vào. Nhưng mà trên thế giới này, lại có mấy thanh Sáng Thế Chi Kiếm?"
Vu Hoan câm nín, thì ra là nguyên nhân này.
"Nếu các ngươi đều đã chết, Long Trủng có thể mở ra hay không, chẳng lẽ còn quan trọng à?" Long hồn đó, không phải còn muốn ra ngoài đi xưng bá đại lục chứ?
Thần sắc Kim Bát đổi đổi, có chút mất tự nhiên hạ hạ khóe miệng.
Trong lòng Vu Hoan lộp bộp một chút, không phải là bị nàng đoán trúng chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.