"Tú Nhi......" Đông Phương Minh nâng Đông Phương Tú dậy, vẻ mặt lo lắng.
Vu Hoan áp xuống xao động trong lòng, xoay người đối mặt Đông Phương Tú, thấy thần sắc nàng ta lại quy về một mảnh tĩnh mịch, chỉ lắc lắc đầu, không nói một lời.
Nàng quản đã đủ nhiều.
Loan Minh căn bản chưa kịp nói chuyện thì đã kết thúc hơi thở.
"A Minh!" Lâu Khinh Thiển thê lương gào lên một tiếng dài.
"Đông Phương Tú, là ngươi gϊếŧ hắn, sao ngươi có thể hạ thủ được!" Lâu Khinh Thiển đột nhiên nhào tới Đông Phương Tú, khuôn mặt dữ tợn của nàng ta làm gì còn xinh đẹp động lòng người nữa.
Người của Đông Phương gia ngăn Lâu Khinh Thiển lại, nàng ta giương nanh múa vuốt muốn nhào qua: "Đông Phương Tú, là ngươi, là ngươi gϊếŧ hắn, ha ha ha, ngươi gϊếŧ người ngươi yêu nhất."
Đông Phương Tú ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh mịch: "Hắn là vì ngươi mà chết."
Lâu Khinh Thiển đột nhiên không náo loạn nữa, thân mình mềm nhũn lại ngã ngồi trên mặt đất, ánh mắt có chút dại ra nhìn Loan Minh.
Nàng ta phải nên cao hứng mới đúng, hắn đã chết, chết ở trên tay nữ nhân mà hắn yêu thương.
Nhưng mà, vì sao, nàng ta lại khổ sở như vậy?
"Đông Phương Tú ngươi biết không? Sư phụ ta không phải bị ngươi gϊếŧ chết, mà là chết ở trên tay hắn." Lâu Khinh Thiển đột nhiên mở miệng, giọng nói lộ ra điên cuồng.
Đông Phương Tú nhìn Lâu Khinh Thiển, Lâu Khinh Thiển cũng đang nhìn Đông Phương Tú, trong mắt đều là điên cuồng.
"Hắn vì cứu ngươi, cùng sư phụ ta đại chiến mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168858/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.