"Khinh Thiển!" Loan Minh la lên một tiếng, cửa điện cũng đồng thời được người ta đẩy ra, Phong Lang từ bên ngoài tiến vào. Hiển nhiên Phong Lang không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn tình huống trước mặt có chút ngây người. "A Minh..." Lâu Khinh Thiển nước mắt lưng tròng nhìn Loan Minh, trên mặt lộ ra thống khổ. Vu Hoan đẩy Lâu Khinh Thiển ra, Lâu Khinh Thiển lập tức bị ngã xuống đất. Trên mặt Loan Minh đều là nôn nóng cùng đau lòng, hắn muốn tiến lên đỡ Lâu Khinh Thiển, nhưng lại bị Thiên Khuyết Kiếm ngăn lại. "Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?" Loan Minh rống giận, nữ nhân này có phải bị điên rồi không! Vu Hoan quay đầu nhìn Tu Trúc đang hôn mê bên cạnh, trên mặt lộ ra nhàn nhạt cười cười: "Không muốn làm gì cả, đơn giản chỉ là nhìn nàng ta không vừa mắt." "Khinh Thiển cùng ngươi không oán không thù, có cái gì thì ngươi cứ hướng về ta." "Đúng là không oán không thù, nhưng mà ta nhằm vào một người không cần lý do." Loan Minh tức giận đến xanh mặt, nữ nhân này xác thật nhằm vào một người không cần lý do, có đôi khi thậm chí tìm cớ cũng không thèm tìm. Vu Hoan cúi đầu nhìn Lâu Khinh Thiển dưới đất: "Để ta tự mình tới, hay tự ngươi tới?" "Ngươi đang nói cái gì... ta nghe không hiểu." Trong mắt Lâu Khinh Thiển lộ ra hoảng loạn, sợ hãi lết về sau, đi đến gần Loan Minh bên kia. Loan Minh nhìn thấy liền đau lòng, gọi Phong Lang một tiếng, Phong Lang tập tức từ phía sau tấn công Vu Hoan, hắn nhân cơ hội đó một lần nữa ôm Lâu Khinh Thiển vào trong ngực. "Loan Minh, ta vẫn luôn cảm thấy ngươi là một người không tồi, không nghĩ tới, ngươi như cũ là một người ngu xuẩn." Vu Hoan tránh công kích của Phong Lang, bay đến bên người Đông Phương Tú, giọng nói không lớn cũng không nhỏ: "Nữ nhân bên cạnh ngươi kia, hồn phách hoàn chỉnh, tự ngươi mở mắt to ra mà nhìn cho kỹ!" Đây là lần thứ hai Vu Hoan nói vậy, Loan Minh không khỏi nhăn mày lại, nhìn Lâu Khinh Thiển trong ngực. Hắn cùng Vu Hoan quen biết cũng đã lâu ngày, ở trong sự hiểu biết của hắn, Vu Hoan là loại người khinh thường chơi thủ đoạn, nàng cùng Khinh Thiển không có giao tiếp gì, không cần thiết phải dùng thủ đoạn đến châm ngòi ly gián quan hệ của hắn cùng Khinh Thiển. "A Minh, muội không có..." Lâu Khinh Thiển lắc đầu, gắt gao bắt lấy vạt áo của Loan Minh, như là người chết đuối bắt lấy cọng rơm cuối cùng kia. Nhìn Lâu Khinh Thiển đáng thương nhu nhược động lòng người, trong lòng Loan Minh một trận mềm mại, áy náy vì lúc nãy đã hoài nghi nàng ta. Khinh Thiển sao lại làm loại chuyện đó chứ. Trong lòng Vu Hoan lạnh càng thêm lạnh, nàng không nói một lời bế Đông Phương Tú lên, Đàn Phượng Minh rớt trên mặt đất. Vu Hoan nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn thu Đàn Phượng Minh vào trong vòng bạc.
"A Minh... Đàn Phượng Minh..." Lâu Khinh Thiển thở nhẹ một tiếng. Loan Minh cho Lâu Khinh Thiển một ánh mắt trấn an, cất giọng nói: "Đàn Phượng Minh là đồ vật của Phần Thiên Cung, để nó lại." "Hừ, đồ đã đến tay ta, chính là của ta, có bản lĩnh ngươi lên cướp đi!" Vu Hoan kiêu ngạo ném xuống những lời đó, thân hình chợt lóe, liền biến mất trong đại điện. Sắc mặt Loan Minh biến đổi, buông Lâu Khinh Thiển ra đuổi theo ra đại điện. Lâu Khinh Thiển đứng trong đại điện, thần sắc đen tối thấy không rõ, hai tay rũ bên người không ngừng nắm chặt. Nàng ta không thấy được Tu Trúc hôn mê không biết đã tỉnh dậy khi nào, đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng ta. ___ Vu Hoan đưa Đông Phương Tú quay về Đông Phương gia, quản gia nhìn thấy Đông Phương Tú quay về nhưng không nhìn thấy Đông Phương Minh, tia nôn nóng trên mặt không giảm xuống. "Vu Hoan cô nương, gia chủ không đi cùng người sao?" Quản gia cho người đưa Đông Phương Tú về phòng, lúc này mới thật cẩn thận hỏi Vu Hoan. "Bị Loan Minh giam, các ngươi tự mình đi cứu đi!" Vu Hoan nhàn nhạt trả lời, nhấc chân liền vào phòng Đông Phương Tú: "Trước khi ta đi ra ngoài, các ngươi ai cũng không được đến quấy rầy ta, muốn Đông Phương Tú sống thì nhớ kỹ." Mồ hôi lạnh của quản gia liên tục chảy xuống, có chút khó xử, gia chủ không ở, hắn không dám tùy tiện làm chủ. Vu Hoan cũng mặc kệ hắn có phản ứng gì, đi vào 'rầm' một cái đóng cửa phòng lại. Quản gia sửng sốt một chút, sau đó mới vội vàng rời đi, tìm người đi đến Phần Thiên Cung đòi người. Dung Chiêu thật thích hợp xuất hiện: "Thứ trong cơ thể nàng ta ngươi có nắm chắc?" Vu Hoan ném Thiên Khuyết Kiếm ra, liếc Dung Chiêu một cái, không biết có phải ảo giác của Vu Hoan hay không, cảm thấy gần đây khuôn mặt của Dung Chiêu, càng ngày càng thấy rõ. Lắc lắc đầu, Vu Hoan đi đến bên giường: "Ngươi cũng phát hiện." "Lúc trước Thần Khí ngăn chặn hơi thở của nó." Chẳng những nguyên nhân là Thần Khí, càng nhiều nguyên nhân là hắn không quan tâm Đông Phương Tú. Vu Hoan duỗi tay muốn sờ Đông Phương Tú, khi sờ đến vạt áo, lại dừng lại, quay đầu nhìn Dung Chiêu: "Ngươi không quay về sao? Ta phải cởi y phục của nàng ta đó." Thần sắc của Dung Chiêu khẽ biến, hắn xoay người đi đến bên kia, cũng không quay lại không gian. Vu Hoan bĩu môi, trực tiếp kéo áo Đông Phương Tú xuống, thành thạo lột nửa người trên của Đông Phương Tú trần như nhộng.
Trong mắt Vu Hoan không có cảm xúc gì, giống như đang nhìn một thứ có vật phẩm rất bình thường. Nàng duỗi tay ấn bụng Đông Phương Tú vài cái, linh lực theo ngón tay tiến vào trong bụng Đông Phương Tú, da thịt trắng nõn tinh tế nháy mắt nổi lên mục lớn có hình dáng con sâu, một lát lại biến mất, sau đó ở nơi khác hiện lên. Thần sắc Vu Hoan có chút âm trầm, Thích Linh Cổ... vậy mà còn có một loại cổ cổ xa như vậy. Thích Linh Cổ không có ảnh hưởng đến tu vi, thứ ảnh hưởng chính là linh hồn, nó sẽ gặm cắn linh hồn của ký chủ, khi ký chủ không thể chịu đựng cái loại thống khổ này, liền sẽ lựa chọn phương thức cực đoan là kết thúc sinh mệnh. Mà bị loại cổ này hại chết người, thì không có cách nào chuyển thế, là một loại cổ cực kỳ âm ngoan. Vu Hoan duỗi tay đắp chăn lại che cho Đông Phương Tú, đứng dậy đi bến người Dung Chiêu. "Thích Linh Cổ, ta không có cách nào giải cổ." Loại cổ này quá mức xa xăm, nàng chỉ biết tên của nó, nhưng phương pháp giải cổ thì lại không biết. Dung Chiêu suy tư một lát: "Trong trí nhớ của ta cũng không có." Thích Linh Cổ, loại đồ vật này không phải đã sớm bị diệt sạch rồi sao? Vu Hoan thở dài một tiếng: "Vận mệnh đã như vậy." "Long Âm Kiếm không có theo nàng ta trở về." Dung Chiêu đột nhiên nói một câu. Vu Hoan giương mắt, khẽ nhíu mày, vừa rồi nàng không có chú ý, Long Âm Kiếm không theo kịp? Nó có khế ước với Đông Phương Tú... "Không đúng." Vu Hoan lắc đầu, lấy Đàn Phương Minh từ trong vòng bạc ra, trên Đàn Phượng Minh còn nhiễm một tầng đỏ sậm, nhưng mà mùi máu tanh đã không nghe thấy nữa. Vu Hoan thử gảy gảy Đàn Phượng Minh, nhưng mà không có âm thanh gì. Vẻ mặt Vu Hoan vặn vẹo chửi đờ mờ. "Nàng ta đã khế ước với Đàn Phượng Minh rồi... Long Ân Kiếm chắc không dám về." Lực lượng của Đàn Phượng Minh mạnh hơn Long Âm Kiếm, mà cả hai đang trong tình huống tranh đoạt người, cho nên Đàn Phượng Minh ở, Long Âm Kiếm cũng không dám trở về. Đáng sợ nhất chính là, Đàn Phượng Minh cùng Long Âm Kiếm đánh nhau, Đông Phương Tú sẽ không chịu đựng nổi hai lực lượng này, nổ tan xác mà chết. "Không phải ngươi còn có Ly Hồn Thạch?" Dung Chiêu có lòng tốt nhắc nhở Vu Hoan, chỉ cần chặt đứt khế ước với Đàn Phượng Minh không phải là được rồi sao? Vu Hoan lắc đầu: "Đàn Phượng Minh cùng Long Âm Kiếm đã ở trong cơ thể nàng ta hình thành lực lượng đối đầu, hai cổ lực lượng đồng thời áp chế Thích Linh Cổ. Nếu ta chặt đứt một khế ước, Đông Phương Tú sẽ bị Thích Linh Cổ cắn nuốt, phải giải cổ trước mới được." "Người giải Thích Linh Cổ... trên thế giới này hẳn sẽ không còn nữa." Dung Chiêu cố gắng lục lại ký ức trong đầu. "Có, có một người có thể giải."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]