Khi người của Liên Lâm đuổi đến, Liên Thanh cũng chỉ còn nửa cái mạng. 
Tuy Mạc Nguyên chật vật, nhưng cũng chỉ là linh lực khô kiệt, hắn có đan dược, linh lực chỉ qua một khắc đã khôi phục lại, cho nên cũng không có chuyện gì lớn. 
"Thanh Nhi!" Liên Lâm tiến lên thay Liên Thanh chặn lại một lôi điện, ôm hắn muốn tránh khỏi nơi các tia chớp dày đặc, nhưng mà cũng không có tác dụng, những tia chớp đó như phân biệt được địch ta vậy. 
Người đến sau, chỉ cần là Mạc Nguyên bên kia, tuyệt đối sẽ bị đánh. 
Đến nỗi Liên Lâm bên này, chỉ tốt một chút, nhưng vẫn có chút ngộ thương. 
Kinh Tà Đao tỏ vẻ, phóng tia chớp trong quy mô lớn không thành vấn đề, nhưng mà loại thao tác phân biệt địch ta này, là một kỹ năng sống đó! 
Vu Hoan thấy đánh cũng đã tàm tạm, bảo Kinh Tà Đao thu tia chớp, trên không trung mây đen dày đặc nháy mắt tan đi, ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng mây chiếu xuống. 
Trên mặt đất các thi thể đen thui nằm ngang nằm dọc đầy đất, Mạc Nguyên cùng với những người còn sống gom lại thành một nhúm. 
Người của Liên Lâm còn lại che chở cho Liên Thanh. 
Vu Hoan đứng ở giữa hai nhóm người này. 
"Mạc Nguyên, ngươi chọn đi, một là ngươi tự sát, hai là ta giúp ngươi chết?" Vu Hoan nhướng mày nhìn về phía Mạc Nguyên. 
Người nam nhân này, không chết cũng phải bắt hắn sống không bằng chết! 
Trên khuôn mặt đen thui của Mạc Nguyên không nhìn ra biểu tình gì, nhưng mà ánh mắt dữ tợn kia, đủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168824/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.