Ánh sáng hơi tối, dưới thân lung lay, âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt từ bốn phía truyền đến. Loan Minh vừa mở mắt liền nhìn thấy Vu Hoan dựa vào cạnh vách xe ngựa mơ màng sắp ngủ. Phong Lang dựa vào bên kia, hô hấp ổn định, hẳn là ngủ rồi. Bên cạnh còn có hơi thở ấm áp truyền đến, thân hình bỗng dưng cứng đờ, hơi thở của Đông Phương Tú. Mông Loan Minh như bị lửa thiêu đứng dậy, lại lập tức đụng vào đỉnh xe ngựa, phát ra một tiếng rên. Lông mi Vu Hoan giật giật, chậm rãi mở mắt, ác thanh ác khí nói: "Loan Minh, đêm hôm khuya khoắc ngươi nhảy loạn cái gì?" Vu Hoan vừa lên tiếng, Phong Lang cũng bừng tỉnh, nhìn thấy công tử nhà mình khom lưng che lại đầu, vẻ mặt xanh mét, trong lòng lập tức sinh ra dự cảm không tốt. Nghĩ xem nên chuyển đề tài làm sao mới được bây giờ? "Sao ta lại nằm cùng với nàng ta?" Loan Minh tức giận trừng Vu Hoan. Vu Hoan thay đổi tư thế nằm: "Xe ngựa này cũng chỉ có lớn như vậy, ngươi còn muốn ngươi ngủ với nàng ta thế nào?" Này này, đừng nói kiểu làm người ta hiểu lầm thế chứ! Công tử cùng Đông Phương cô nương nhiều lắm chỉ xem như nằm nằm, sao có thể nói là ngủ? Phong Lang như một người cha già lo lắng cho con trai. Loan Minh nhìn trái nhìn phải, xe ngựa này xác thật không lớn, nhưng mà hai bên sườn nệm giường kế bên một người nằm tuyệt đối không thành vấn đề, tiểu nha đầu này chính là cố ý! Loan Minh cảm thấy mình sắp bị tức giận đến sắp mất lí trí rồi. "Phong Lang, chúng ta đi." Loan Minh giận dỗi, xốc màn xe đi ra ngoài. "Ầm!" Một đầu đụng vào trên tấm ván gỗ. Che lại đầu giật tăng tăng Loan Minh: "..." Mẹ nó ai lại thiết kế xe ngựa này!? Vu Hoan trực tiếp cười lên tiếng, thành công nhận lấy hai ánh mắt sắc bén phóng đến. "Cửa kia từ bên ngoài mở ra, nói ngươi ngu ngốc ngươi còn không thừa nhận." Vu Hoan duỗi tay gõ cánh cửa: "Dung Chiêu, dừng xe, bọn họ muốn đi xuống." Xe ngựa lập tức dừng lại, cửa xe mở ra, Dung Chiêu đứng ở cửa xe, lạnh nhạt nhìn người bên trong. Loan Minh nhanh chóng xuống xe, còn chưa đứng vững, một bóng người liền bị ném từ trong xe ra tới, Loan Minh lập tức cả kinh, lắc mình tiếp được bóng hình kia. Vu Hoan dựa vào trên cửa xe: "Người của ngươi, mang đi đi. Dung Chiêu, chúng ta đi." Dung Chiêu không nói hai lời, lên xe ngựa đóng cửa, xe ngựa nhanh chóng biến mất trước mắt Loan Minh cùng Phong Lang. Loan Minh: "..." Phong Lang: "..." Mẹ nó tình huống gì đây? "Công tử... hình như nàng ta vì muốn cứu Đông Phương cô nương nên mới đi cùng chúng ta?" Sau một lúc lâu, Phong Lang mới nghẹn ra một câu. Loan Minh cúi đầu, thiếu nữ trong ngực không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, nhưng so với lúc trước, trạng thái thân thể nàng tốt hơn rất nhiều. "Phong Lang, ngươi có cảm thấy nàng ta giống một người không?" Chuẩn xác mà nói, không phải là người, là quỷ tu. Phong Lang gật đầu, nhưng mà giống ai thì hắn thật sự không nghĩ ra. Tác phong hành sự này, thật sự rất quen thuộc! Trong đầu Phong Lang hiện lên một bóng hình, hắn bỗng dưng mở to mắt, hai thân ảnh hợp lại... Là nàng ta... "Công tử, đuổi theo không?" Loan Minh trầm mặc một lát: "Không cần, ân oán giữa chúng ta xem như huề nhau." "Còn Đông Phương cô nương?" "Đưa nàng ấy về Đông Phương gia." Dừng một chút, Loan Minh lại nói: "Những việc này một chữ cũng không sai nói cho Đông Phương gia biết." "Rõ." Phong Lang âm thầm vì người bắt cóc Đông Phương Tú lau mồ hôi lạnh. Đông Phương Tú ở Đông Phương gia cực kỳ được sủng ái, nếu bọn họ biết Đông Phương Tú ở trên đại lục Huyễn Nguyệt chịu nhiều tội như vậy, chỉ sợ toàn bộ đại lục Huyễn Nguyệt đều không được an ổn. ___ Đại lục Trấn Hồn, Phần Thiên Vực. Vu Hoan chầm chậm đi ở bên ngoài, bốn phía không có một bóng người, ngay cả Dung Chiêu cũng không ở. Chỉ có thú nhỏ treo ở bên chân nàng, thân hình tròn vo leo lên leo xuống. "Chi..." Đói! Thú nhỏ đơn giản biểu đạt Vu Hoan liền có thể hiểu, nàng hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ủy khuất, nàng cũng đói! Dung Chiêu đã không để ý nàng nhiều ngày rồi!! "Chi chi chi!!!" Đói đói đói!!! Bước chân Vu Hoan dừng lại, xách thú nhỏ lên đặt ở đầu vai: "Đừng kêu nữa, đi tìm đồ ăn thôi." Tiểu gia hỏa này kêu lên không dứt. Vu Hoan đi một đoạn, mới nhìn thấy một thị trấn nhỏ, Vu Hoan cơ hồ là lệ rơi đầy mặt vào trong trấn nhỏ, tìm một cửa hàng bán điểm tâm, kêu một bàn điểm tâm. Nhưng mà ăn hai miếng liền không ăn không vô nữa. Một chút cũng không thể ăn. Thú nhỏ trên bàn đối diện cũng ghé vào một mâm điểm tâm trước mặt, vươn đầu lưỡi liếm liếm, lại rụt trở về, vẻ mặt ghét bỏ. Một người một thú đối diện nhau không nói gì. Khi Vu Hoan nhìn chằm chằm một bàn điểm tâm không thể nuối trôi kia, hai thân ảnh xinh đẹp từ ngoài cửa hàng tiến vào. "Tỷ tỷ, dựa vào đâu mà tiểu tiện nhân kia vừa trở về, chúng ta liền phải tới đây chạy trốn?" Trong đó có một nữ tử tràn đầy oán giận. Một nữ tử khác nhanh chóng giữ chặt nàng ta: "Đừng nói bậy, muội ấy là người mà hiện tại phụ thân còn phải tôn kính vài phần, để cho muội ấy nghe được, chúng ta không có trái ngọt mà ăn." "Tỷ, sao tỷ cũng sợ nàng ta chứ? Hừ, muội mới không sợ nàng ta, còn không phải là được một lão già xem trọng sao? Nói đến cũng là một thiếp thất, không phải là chính thê." "Nhỏ giọng thôi, sớm biết vậy tỷ cũng không đưa muội theo." Người được gọi là 'tỷ' kia có chút bất đắc dĩ. "Lúc trước rõ ràng là tỷ tỷ cứu người kia, ngược lại... tỷ, muội là vì cảm thấy bất bình cho tỷ, nếu không phải nàng ta, hiện tại người kia chính là tỷ." Hai người lại nói vài câu, gọi một ít điểm tâm, xoay người đi ra cửa hàng. Vu Hoan ăn không vô, cũng không muốn đợi nữa, đứng dậy muốn chạy hàng, đi đến cửa lớn bị ngăn lại. "Cô nương, cô nương còn chưa tính tiền?" Tiểu nhị cười đến thật lễ phép, nhưng trong mắt lại có chút khinh thường. Ăn mặc sang trọng như vậy, lớn lên cũng không tồi, thế nhưng lại ăn quỵt. Vừa thấy cái bàn bên kia, nhiều điểm tâm như vậy, cơ bản cũng chưa động đến. Người này không phải đến kiếm chuyện chứ? Vu Hoan chớp chớp mắt, bây giờ mới nhớ những việc này đều là Dung Chiêu xử lý, nàng căn bản không cần quan tâm. Giờ thì hay rồi, lúc trước giật lông Dung Chiêu, trên người nàng đương nhiên sẽ không có thứ gọi là tiền này. Vu Hoan im lặng, duỗi tay túm Thiên Khuyết Kiếm ra tới. Tiểu nhị kia vừa thấy Vu Hoan lấy binh khí, lập tức thay đổi sắc mặt. Nữ nhân này quả nhiên tới kiếm chuyện. Khi gã tiểu nhị kia chuẩn bị ra ngoài, Vu Hoan trực tiếp ném Thiên Khuyết Kiếm vào trong lòng hắn: "Thanh kiếm này ta cầm lại để trả chỗ điểm tâm đó, không có vấn đề chứ?" Tên tiểu nhị ngây người, nàng không phải nên xông tới trực tiếp chém sao? Không không không, hắn suy nghĩ cái gì thế này! Tiểu nhị nhanh chóng dánh giá Thiên Khuyết Kiếm, nhưng mà vừa thấy sắc mặt liền thay đổi, bình thường như vậy... Ở trên đại lục Trấn Hồn, căn bản không đáng giá chút nào đó biết không? Ánh mắt tiểu nhị ghét bỏ, Vu Hoan cũng rất phối hợp dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Thiên Khuyết Kiếm, đều là do con hàng này lớn lên xấu như vậy. Thiên Khuyết Kiếm: "..." Còn trách nó sao? Cái nồi này rõ ràng là của Sáng Thế Thần! Còn có, nó là Sáng Thế Chi Kiếm, chỉ có mấy cái điểm tâm lại đem nó đi cầm đổi, quá hạ phẩm giá của nó! "Cô nương, kiếm này..." Khi tiểu nhị muốn đưa kiếm lại cho Vu hoan, bên cạnh đột nhiên vươn một bàn tay, cầm Thiên Khuyết Kiếm đi, sau đó một quả linh thạch trung phẩm phóng tới trong tay tiểu nhị. Tiểu nhị ước lượng một chút, hướng người nọ cười cười, thức thời đi vào trong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]