Dung Chiêu chỉ lôi kéo Vu Hoan, mắt lạnh nhìn Sở Vân Cẩm bị vây công. 
Vu Hoan nóng nảy, nếu Sở Vân Cẩm chết ở đây, nàng muốn đi vào Tù Linh Cốc chân chính có khả năng thời gian sẽ bị kéo dài vô tận, đó không phải là điều nàng muốn thấy. 
"Nàng ta không thể chết được." Vu Hoan muốn tránh ra khỏi trói buộc của Dung Chiêu, nhưng lại bị hắn nắm càng chặt. 
Vu Hoan nổi giận, trực tiếp bổ Thiên Khuyết Kiếm đến: "Buông ra." 
Có phải con hàng này điên rồi không, ngươi không đi còn không cho ông đi! 
Dung Chiêu tùy ý để Thiên Khuyết Kiếm xuyên qua thân thể mình như xuyên qua không khí, ánh mắt hơi lạnh nhìn Vu Hoan: "Ngươi muốn đi đến đó như vậy?" 
Tim Vu Hoan tạm dừng một nhịp sau đó mãnh liệt nhảy lên, nàng rũ mi mắt: "Đúng, ta muốn đi! Tất cả chuyện ta làm đều là vì đến đó." Trong giọng nói lộ ra một cảm xúc Dung Chiêu không hiểu. 
Đôi tay vẫn luôn nắm mình đột nhiên buông ra, Vu Hoan kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng mà người bên cạnh đã biến mất. 
Vu Hoan không biết Dung Chiêu dùng cách gì xua đuổi những con sinh vật kia, chỉ nhìn thấy hắn làm một cái thủ thế kỳ quái, sau đó những sinh vật kia liền chậm rãi quấn lại trên rạn san hô, khôi phục bình tĩnh. 
Dung Chiêu ném Sở Vân Cẩm vào trong kết giới, không nói một lời quay đầu nhìn nơi xa. 
Vu Hoan im lặng, trong lòng lại suy nghĩ không biết con hàng này lại làm loạn cái gì. 
"Đã chết chưa?" Vu Hoan nhìn Sở Vân Cẩm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168804/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.