Edit: May22
Thẳng đến lúc này, Hạ Manh mới bừng tỉnh phát giác chỗ không thích hợp, nàng không phải đã chết rồi sao?
“Ta……” Hạ Manh có chút vô thố nhìn về phía Tô Sâm, “Ta hẳn là đã chết…… Tại sao lại như vậy?”
Tô Sâm thân thể đã bắt đầu trở nên trong suốt, Hạ Manh càng thêm kinh hoàng vô thố, tay cũng không biết đặt ở chỗ nào.
Đây là có chuyện gì a?
Tô Sâm bị bao phủ ở trong một mảnh quang huy, quang huy dần dần thu nhỏ lại, trong lòng Hạ Manh trống rỗng, cuối cùng chỉ còn lại một hạt châu an tĩnh nằm trong lòng bàn tay.
“Này…… Là……?” Hạ Manh trừng lớn mắt.
“Thế nhưng là hao phí tất cả lực lượng mới có thể sống lại ngươi sao?”
Thanh âm hơi mang trào phúng rơi xuống bên tai Hạ Manh, nàng đột nhiên quay đầu lại, liền nhìn đến nữ tử khoanh tay trước ngực đứng ở phía sau, cùng một nam tử nhìn qua khí thế kinh người.
Nhưng nàng không có tâm tình xem bọn họ lớn lên thành bộ dáng gì, trong đầu bồi hồi chỉ có câu nói kia của Vu Hoan.
Cái gì là hao phí tất cả lực lượng mới làm nàng sống lại?
“Ngươi vừa rồi câu nói kia…… Là có ý tứ gì?” Hạ Manh gắt gao nhìn Vu Hoan, nàng theo bản năng không dám nhìn nam tử kia.
“Ý tứ trên mặt chữ.” Vu Hoan nhún vai.
Nàng hiện tại nên suy xét hẳn là làm thế nào đi ra ngoài đây?
Hạ Manh há miệng thở dốc, lại không biết nên hỏi như thế nào, trên mặt buồn bã thần sắc làm nàng càng thêm điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168770/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.