Edit: May22
V
u Hoan muốn bỏ lại đám bằng ưng kia, nhưng mà tầm nhìn từ trên trời lớn hơn rất nhiều, trên mặt đất mặc dù nhiều kiến trúc nhưng không thể che hết được hành tung của hai người.
Cũng không biết những người này bằng cách nào thuần hóa bằng ưng, loại linh thú này lực công kích tuy rằng không lớn, nhưng tốt xấu cũng là thuộc về linh thú, sao có thể đơn giản khuất phục con người.
“Như vậy mãi cũng không phải biện pháp, phải nghĩ cách để bỏ lại chúng nó.” Vu Hoan thở hổn hển nói với Dung Chiêu:“Ngươi trở về không gian đi, như vậy mục tiêu có thể nhỏ đi một chút.”
Dung Chiêu mím môi, “Thiên Khuyết Kiếm không ở nơi này, không thể quay về.”
Vu Hoan: “…… Vậy ngươi trước kia từ chỗ nào đi ra?” Nàng nhớ rõ lúc ấy Thiên Khuyết Kiếm cũng không có ở bên người a, hắn là như thế nào ra tới?
“Ta và ngươi có khế ước, mặc dù là bản thể không ở, cũng có thể thông qua khế ước mà đến bên cạnh ngươi, nhưng trở về lại không được.” Hắn cùng Thiên Khuyết Kiếm không phải quan hệ khế ước, từ khi hắn trở thành kiếm linh, Thiên Khuyết Kiếm càng giống như là nơi hắn sống nhờ, cách một cái không gian, hắn tự nhiên vô pháp trở về.
Vu Hoan nghe được có chút ngốc, còn có cái giả thiết này? Như thế nào cảm giác quái quái?
“Truy, ở ngay phía trước.”
Hàng loạt tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng vây lại đây, Vu Hoan tức khắc đen mặt, thân hình đột nhiên chuyển hướng, ngừng ở trong một hẻm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168756/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.