Edit: May22
Thời điểm Dung Chiêu hô lên hai chữ kia, Vu Hoan đã sờ đến đại môn, nàng cảm giác dưới tay có dòng khí bắt đầu khởi động, bạch quang chói lòa làm nàng trong nháy mắt không nhìn thấy được gì, ngay sau đó nàng liền cảm giác chính mình bị đẩy lùi.
“Phanh!”
“Đờ mờ!” Vu Hoan ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh mét vuốt cái mông bị quăng ngã đau.
“Đã bảo ngươi đừng chạm vào.” Dung Chiêu đem Vu Hoan từ trên mặt đất túm lên, khuôn mặt lạnh băng có vài phần nhu hòa, ngữ khí lại không ôn hòa chút nào, như cũ nói thẳng ra, “Trên tòa đại điện này còn có trận pháp, ta phá không được.”
Vu Hoan hừ hừ hai tiếng, “Có lẽ ta khác với thường nhân, đi vào được thì sao.”
“Ngươi chưa tiến vào.” Dung Chiêu bình tĩnh kết luận.
Vu Hoan: “……” Không nói thật thì chết à!
Dung Chiêu lặng im vài giây, bao lấy bàn tay mềm nhẹ của Vu Hoan, “Ta sẽ nghĩ cách phá trận, mang ngươi đi ra ngoài.”
“Trong đại điện này rốt cuộc là cái gì? Lại bảo hộ kĩ càng như vậy.” Vu Hoan oán giận liếc mắt nhìn đại môn một cái, thật muốn huỷ hoại đại điện này.
Hủy……
Đúng vậy, Thiên Khuyết Kiếm!
Vu Hoan hai mắt sáng ngời, túm Thiên Khuyết kiếm giơ lên trước mặt Dung Chiêu, “Thử cái này xem?” Nàng cũng không tin Thiên Khuyết Kiếm còn chém không nát cái này.
Dung Chiêu lắc đầu, nhắc nhở Vu Hoan, “Bản thân ta chính là Thiên Khuyết Kiếm kiếm linh.”
Vu Hoan nhíu mày, hiển nhiên cũng nhớ tới vấn đề chết tiệt này, nhưng nàng vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-day-dem-vai-ac-duong-oai/1168723/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.