Edit: Mèo Mũm Mĩm
Beta: Anh Minh
Sau khi vào trong nhà trúc, Nhất Ngạn lập tức ngồi xuống một chiếc ghế dựa bằng dây mây nhưng mới chỉ ngồi được một chút, đã đứng dậy đi lòng vòng trong nhà, hết sờ đông rồi lại nhìn tây. Khi Nhất Ngạn động vào một món đồ vật nào thì đều lập tức có mấy cặp mắt dõi theo chằm chằm.
Thanh Hà yên lặng đứng bên cạnh cậu, hình như không khí trong ngôi nhà này... Không mấy nhiệt tình cho lắm.
Nhất Ngạn nhìn về phía cậu hai Kim: "Cậu hai, bao nhiêu năm qua tình cảm giữa cháu và các cậu, dì đều rất thắm thiết, sao bây giờ cậu, dì lại không vui khi nhìn thấy cháu như vậy?"
Vui cái đầu mày ấy!
Bốn người trong nhà đều run rẩy.
Thằng trời đánh này!
Thanh Hà lại càng thêm căng thẳng, trốn ra sau lưng Nhất Ngạn, cô kéo kéo góc áo cậu, ra dấu cho cậu đàng hoàng một chút. Nụ cười trên mặt Nhất Ngạn vẫn rất rực rỡ: "Cháu ở xa tới thăm cậu, dì mà mọi người lại dùng thái độ này đối xử với cháu sao? Quá không niệm tình xưa rồi đó!"
"Cậu khinh! Lần này thằng nhóc chết tiệt cháu lại muốn làm gì? Đừng giả bộ nữa, có gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng quanh co lòng vòng mãi, mệt lắm!" Cậu hai Kim mất kiên nhẫn, lớn tiếng nói. Chỉ cần vừa nghĩ tới những chuyện thiếu đạo đức thằng nhóc kia làm khi vừa tới đây thì ông ta bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Sợ tên nhóc này tâm tình không tốt lại muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-yeu-em/1856739/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.