Edit: Mèo Mũm Mĩm
"Bài một đúng không?" Cô kéo ghế trống ra, ngồi xuống bên cạnh cậu ta.
Nhất Ngạn nghiêng người dựa vào bàn, nhìn cô. Thanh Hà cúi đầu đẩy mắt kính rồi lặp lại lần nữa: “Bài số một?"
Ngón trỏ của Nhất Ngạn trượt qua trượt lại trên quyển vở: “Vâng..."
Bộ dạng ngập ngừng khiến Thanh Hà rất hoài nghi cậu ta cố ý. Trên thực tế Nhất Ngạn đúng là cố ý. Thanh Hà cố gắng kiềm nén cơn tức giận nói lại một lần nữa: “Nhất Ngạn, rốt cuộc có phải bài số một không?"
Nhất Ngạn nằm sấp ra mặt bàn rồi trườn tới trước mặt cô, nhỏ giọng nói chỉ để một mình cô nghe: “Đáng lẽ là biết nhưng khi nhìn thấy cô giáo thì tất cả đều biến mất sạch sành sanh."
"Cậu..." Thanh Hà nhíu mày lại.
Đột nhiên có một bàn tay đặt lên đùi cô, sau đó men theo đầu gối trượt dần lên phía trên. Nhất Ngạn ngồi ở trong góc, hơn nữa lại có thói quen ngồi ở góc chết để tránh ánh mắt của người khác nên những học sinh ngồi ở bên ngoài hoàn toàn không thấy được hành động của cậu ta, nhưng Thanh Hà không hề hay biết chuyện này, cô căng thẳng đến mức cơ thể cứng đờ không nhúc nhích, chỉ có thể liều chết trừng mắt nhìn cậu ta.
"Cô giáo, cô giảng cho em bài này đi." Nhất Ngạn đẩy chầm chậm quyển vở qua trước mặt cô, lúc cậu ta cười trên má còn hiện lên lúm đồng tiền.
Đây là lần đầu tiên Thanh Hà nhìn thấy lúm đồng tiền của cậu ta, ở bên trái gần khóe miệng, rất nhỏ nên nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-yeu-em/140233/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.