Edit: Mèo Mũm Mĩm
Thanh Hà giãy giụa muốn chống người ngồi dậy nhưng đã bị cậu ta kiềm hai tay cố định ra sau lưng. Nhất Ngạn ghì mạnh tóc cô kéo đến giữa giường, cười ở bên tai cô nói: “Sao cô sợ em dữ vậy hả? Em đâu có ăn thịt cô đâu nè."
"Thả tôi ra, cậu là đồ bệnh thần kinh!" Thanh Hà muốn thoát khỏi cậu ta nhưng chỉ với chút sức lực của cô thì như muối bỏ biển.
Nhất Ngạn thoạt nhìn ốm cao, không phải loại người cường tráng nhưng sức lực phải khiến người khác kinh ngạc, cô hoàn toàn không thể chống chọi lại cậu ta. Nửa người trên trần trụi của cô bị ép xuống chiếc giường mềm mại, phía trước ấm áp nhưng phía sau lạnh lẽo khiến cô như bị giày vò giữa hai thứ băng và lửa. Tay cậu ta đặt ở sau lưng cô, dùng môi mơn man trên gương mặt cô, cảm giác man mát lành lạnh giống như đang thân mật với loài bò sát nào đó vậy.
Toàn thân Thanh Hà đều không thoải mái, giọng nói cũng không mấy sức lực: “Cậu... đừng, đừng như vậy... Coi như tôi không đúng, tôi nhận lỗi với cậu, cậu thả tôi ra trước được không?"
"Cuối cùng cũng học khôn ra rồi hả?" Nhất Ngạn nghĩ ngợi một lúc rồi cười nói: “Nhưng em không muốn buông ra, em muốn để lại chút dấu vết trên người cô."
"Dấu vết?"
"Đúng vậy, để sau này khi cô trông thấy nó thì sẽ lập tức nhớ đến em, luôn nhớ đến người đã tạo ra dấu vết này trên người cô." Cậu ta kẹp con dao xoay tròn trong bàn tay sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-yeu-em/140231/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.