Edit: TieuKhang
Về sự việc xảy ra đêm hôm đó, đến nhiều năm về sau Thanh Hà vẫn còn nhớ mãi như in. Đối với người như Nhất Ngạn, cô chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà cậu ta nhất thời yêu thích mà thôi... Cô đã ôm ý nghĩ đó suốt một thời gian rất dài.
Hôm đó trời vừa sáng cậu ta liền đi mất, cũng không làm gì với cô nữa.
Nhưng Thanh Hà vẫn chưa hoàn toàn tỉnh hồn, cứ ngỡ như mình đang nằm mơ vậy. Có điều, tận sâu thẳm nơi đáy lòng dường như đang có thứ gì đó chấp nhận cam chịu, bàn tay của số phận mãi luôn bóp nghẹt cổ cô, khiến cô không thể nào thở nổi dù chỉ một chút.
Sáng hôm sau, cô vừa rời giường thì nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, mời cô đến hỗ trợ điều tra.
Đồn cảnh sát nằm dưới chân núi Thái Bình Sơn tại thành Bắc, ven đường đều là rừng cây rậm rạp và đồi núi chập chùng. Đường sá vốn rất khó đi, công trình “314” đã bỏ vốn đầu tư mở rộng con đường ra ba bốn mét ngay giữa đường núi hồi đầu năm ngoái, nên xe cộ mới có thể thông hành. Nhưng nơi này cách xa trung tâm thành phố, gần đó còn có một công viên tưởng niệm rất lớn, vì kiêng kỵ nên rất ít ai chịu ở nơi này.
Đồn cảnh sát không lớn, phía ngoài được rào lại bằng lưới sắt. Xe cảnh sát qua trạm gác chạy thêm vài vòng qua mấy ký túc xá rồi dừng lại trước một căn phòng dành tiếp khách.
Thanh Hà bước xuống xe, cô theo phản xạ đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-yeu-em/140227/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.