"Không phải là không uống được hay sao?" Phó Cận Thần đứng dựa vào quầy rượu, rũ mắt nhìn cô một cách chăm chú.
Ôn Ninh không trả lời, cầm lấy túi xách đứng dậy chuẩn bị rời đi. Anh nhanh chóng đặt ly rượu xuống bàn, sau đó giữ lấy tay cô:
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Tôi không có gì để nói."
"Nhưng anh thì có."
"Tôi không muốn nghe." Cô gạt tay anh ra, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng:
"Nghe thấy giọng anh là tôi đã buồn nôn rồi!"
"Buồn nôn? Được thôi, anh sẽ cho em nôn." Nói xong, anh xoay người, kéo theo Ôn Ninh đi thẳng về phía sau khuôn viên.
"Anh làm gì đấy? Bỏ tay ra!"
Đến nơi, Phó Cận Thần đẩy cô vào tường, bàn tay nhanh chóng giữ lấy gáy cô rồi cúi đầu phủ môi xuống.
"Tên khốn... Ưm..."
Cô giãy dụa, hai tay không ngừng đánh vào ngực anh nhưng chẳng ăn thua gì. Nụ hôn của anh càng lúc càng mạnh bạo, đầu lưỡi không ngừng càn quét khoang miệng cô, giống như muốn nuốt chửng cô.
"Ưm..." Khó thở quá!
Lồng ngực Ôn Ninh phập phồng, hơi thở gấp gáp, vì thiếu không khí mà chân tay cô bủn rủn cả lên, mềm nhũn như một bãi nước.
Phó Cận Thần từ từ rời khỏi môi cô, giọng điệu mang theo hống hách cùng bá đạo:
"Thế nào? Buồn nôn không?"
Cô trợn trừng mắt: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Ôn Ninh, ban đầu anh tiếp cận em là có mục đích, nhưng anh không ngờ, bản thân mình lại thích em nhiều như vậy. À không, phải nói là 'yêu' mới đúng. Ôn Ninh, anh yêu em mất rồi."
"Nói dối."
"Anh nói thật!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-chi-sung-kieu-the/858603/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.