Tiểu Lục Khải năm tuổi, nhìn thấy mama làm chuyện gì sai thì sẽ bị papa trừng phạt. Nhưng mà 'trừng phạt' ở đây nó lạ lắm, là kiểu không phải ở trên mặt chữ.
Cậu thấy nhiều cũng thành quen, cho nên giả bộ đui mù không biết cái gì.
Có một lần, Mộ Ngữ Nhiễm dạy cậu đọc bảng chữ cái, bởi vì cậu cảm thấy mấy cái này rất đơn giản, đọc một hai lần là đã ghi nhớ rồi, cho nên không muốn học nữa:
"Mẹ à, đừng bắt con phải học những thứ mà con đã biết nữa, có được hay không?"
"Không được, con thì biết cái gì chứ, toàn học vẹt! Nào, đọc đàng hoàng cho mẹ!"
"Con không muốn! A~ Huhu..."
Cô đen mặt, không hiểu tại sao tự dưng thằng bé lại lăn đùng ra khóc, giãy đành đạch như ăn phải thuốc xổ.
"Có chuyện gì vậy?" Lục Dĩ Hàng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày lại.
Mộ Ngữ Nhiễm lúc này mới nhận ra là mình bị chơi xỏ, cô nghiến răng nghiến lợi nhìn thằng con:
"Được lắm." Nó biết anh sẽ đi vào nên muốn hãm hại cô đây mà!
"A, bố ơi!" Tiểu Lục Khải vội chạy đến chui vào lòng bố, mách lẻo:
"Vừa nãy mẹ la con, huhu..."
"Nào ngoan, con đừng khóc. Để bố trừng phạt mẹ con, được không?"
Lại trừng phạt à?
"Vâng ạ!"
Lục Dĩ Hàng đặt cậu bé ra ngoài cửa, cười với cậu một cái rồi đóng sầm cánh cửa lại. Anh nới lỏng cà vạt, sảy bước dài về phía cô.
"A." Cô bị anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-chi-sung-kieu-the/2373962/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.