"Tôi không gài em, tôi vốn dĩ, không muốn em giết người."
Mục Tước Ngạn ngay từ đầu đã không muốn cô giết Lục Dĩ Hàng, vì vậy trong lúc lấy khẩu súng, anh đã bỏ hết đạn ra ngoài.
Mười tám năm nay, anh huấn luyện Mộ Ngữ Tâm thành người của tổ chức sát thủ, nhưng chưa bao giờ giao cho cô một nhiệm vụ giết người nào. Anh không muốn vấy bẩn cô, càng không muốn làm tổn thương đến cô gái mà anh yêu thương.
Nhưng, anh lại là một tên sát nhân, là người đã cướp đi gia đình vốn dĩ hạnh phúc của cô. Anh không xứng đáng được tha thứ, anh nên nhận được sự trừng phạt, vì đã giết cha mẹ cô, vì đã yêu cô.
Anh nên chết dưới tay Mộ Ngữ Tâm, từ lâu rồi mới phải.
"Đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi, thật ghê tởm!" Cô chỉ mũi dao vào cổ Mục Tước Ngạn, khẩu súng kia đã bị cô ném sang một bên.
"Tâm Tâm." Anh bước tới, dao găm lập tức cứa vào cổ, nhưng vẻ mặt của anh lại chẳng mảy may gì. Anh rũ mi, ánh mắt chứa đựng sự thâm tình cùng đau lòng:
"Mười tám năm nay, thi thoảng tôi lại mơ thấy những giấc mơ như thế này. Em sẽ tìm đến và giết tôi bằng nhiều cách thức khác nhau. Tâm Tâm, trước khi chết, tôi có thể cầu xin em một chuyện, được không?"
Mộ Ngữ Tâm không trả lời, bàn tay cầm dao găm càng giữ chặt hơn. Cô nhìn chằm chằm vào cổ anh, những giọt máu không ngừng chảy ra, rơi tí tách xuống nền nhà.
"Em có thể cắt đứt từng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-chi-sung-kieu-the/858584/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.