Cô không trả lời, cũng không nhìn anh, ánh mắt kiên định dán chặt vào khẩu súng trong tay.
Mục Tước Ngạn đột nhiên bật cười, xoay người lại đối diện với họng súng trước mặt. Anh híp mắt, cúi đầu nhìn xoáy vào đôi con ngươi của cô:
"Cô rốt cuộc là Mộ Ngữ Tâm, hay là Mộ Ngữ Nhiễm?"
"Anh đoán xem."
"Hừ!" Mục Tước Ngạn cười lạnh, trong lòng cực kỳ khó chịu khi vừa bị lừa một vố. Anh nhìn cô, giọng điệu lạnh nhạt:
"Cô được lắm Mộ Ngữ Nhiễm, dám diễn kịch ở trước mặt tôi?"
Cô lùi lại một bước nhỏ, hạ khẩu súng xuống dí vào ngực hắn:
"Thả anh ấy ra."
Hắn nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Mộ Ngữ Nhiễm nổi giận, dí mạnh mũi súng vào người hắn. Cô quay đầu, nghiến răng nói với hai tên đang giữ chặt Lục Dĩ Hàng:
"Nếu còn không thả người, tôi sẽ lập tức nổ súng!"
"Lão đại!" Hai tên kia thấy vậy liền lo lắng, không biết phải làm gì tiếp theo.
"Đưa cậu ta ra ngoài đi." Mục Tước Ngạn phất tay, bộ dạng trông cực kỳ thong thả, không một chút sợ hãi.
"Vâng, lão đại."
"Nhiễm Nhiễm." Lục Dĩ Hàng gọi cô, trong lòng chua xót:
"Em bình tĩnh lại đi, bỏ súng xuống rồi theo anh trở về, được không?"
"Anh đi đi."
"Không, hai chúng ta cùng đi."
"Đi đi!" Mộ Ngữ Nhiễm cao giọng, hai tay cầm khẩu súng có chút run rẩy.
Cô không muốn anh vướng vào chuyện này, càng không muốn, anh vì cô mà phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.
Đây là hang ổ của Mục Tước Ngạn, hắn sẽ không làm hại cô. Nhưng còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-chi-sung-kieu-the/858583/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.