Bữa tiệc kết thúc, Trương Ngọc đỡ lấy Mộ Ngữ Nhiễm, móc điện thoại của cô ra gọi cho Lục Dĩ Hàng:
"A lô, Lục tổng, tiểu Nhiễm uống say rồi, anh đến đón cô ấy được không?"
Lúc anh đến nơi, vừa vặn nhìn thấy cảnh Mộ Ngữ Nhiễm đang ôm lấy Trương Ngọc, khóc lóc gây sự.
Lục Dĩ Hàng đi đến đỡ lấy người cô, gật đầu nói cám ơn với Trương Ngọc, sau đó dìu Mộ Ngữ Nhiễm vào trong xe. Chuyên trang đọc truyện || T R U M t г u y e Л . vN ||
Anh thắt dây an toàn cho cô, không vui nhíu mày:
"Em uống bao nhiêu rượu vậy?"
Mộ Ngữ Nhiễm tựa hẳn người vào ghế, cố gắng xoay đầu lại nhìn anh, ánh mắt mông lung:
"Anh là ai?"
Lục Dĩ Hàng nghiến răng: "Say đến mức đấy cơ à?"
Cô hé mắt, lông mày lập tức dướn lên:
"Ồ, anh Lục à... Anh bị thất sủng rồi."
"Thất sủng?" Anh nheo mắt lại, tiến đến bóp nhẹ cằm cô:
"Ai cho phép mà em dám thất sủng anh? Hử?"
Mộ Ngữ Nhiễm không tránh né, cô cố gắng mở to mắt nhìn Lục Dĩ Hàng, người trước mặt lại biến thành ba mảnh ghép mờ ảo, cố gắng lắm chúng mới có thể xếp chồng lên nhau.
Cô cụp mi, sống mũi bắt đầu chua xót, một lúc sau, nước mắt liền trào ra ngoài.
Lục Dĩ Hàng không kịp phản ứng, sững sờ mất vài giây. Sau đó, anh liền lập tức dùng hai tay bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lau nước mắt cho cô.
"Đừng khóc, ngoan, có gì từ từ nói, được không?"
Dứt lời, Mộ Ngữ Nhiễm càng khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-tong-tai-chi-sung-kieu-the/858568/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.