Âu Thiển Thiển dùng sức cắn môi của mình, không ngừng lắc đầu!
Hai tay của Lôi Minh nắm lấy đầu của cô, không để cho cô lộn xộn, sau đó nói, "Tôi sẽ đưa em đến một nơi rất đẹp, nơi đó không có Hàn Đông Liệt, không có khổ sở, không có bi thương. . . . . . Em sẽ vô cùng hạnh phúc."
Âu Thiển Thiển nhắm hai mắt lại, không nhìn tới mặt của hắn, cũng không nghe những lời hắn nói, hạnh phúc? Thứ này cô đã tìm mười lăm năm, nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng, mà tìm được. . . . . . Là vô cùng đau đớn.
Lôi Minh buông tay ra, nhẹ nhàng sờ mấy vào gò má của cô, sau đó đứng thẳng, "Nhớ những gì hôm nay tôi nói, còn hai ngày, hai ngày sau tôi tới đón em!"
u Thiển Thiển nghe tiếng bươc chân của hắn càng ngày càng xa, sau đó nghe được tiếng cửa sổ bị đóng lại, cô mới chậm rãi mở mắt. Đưa tay hướng về lỗ tai, ở trong lỗ tai lấy ra một cái hộp rất nhỏ, móng tay nhẹ nhàng đẩy, cái hộp nhỏ vừa vặn để một viên thuốc màu trắng.
Nhìn viên thuốc màu trăng kia, cô lầm bầm lầu bầu , "Chị, . . . . . . Em đi tìm chị!"
Tờ mờ sáng, mây đen giăng đầy, giống như là buổi chiều.
u Thiển Thiển cả đêm chưa ngủ, lại thêm buổi sáng dậy thật sớm, mang theo sắc mặt khó coi cùng đôi mắt thâm quầng đi tới cửa phòng của Hàn Đông Liệt, nhẹ nhàng gõ cửa mấy cái, sau đó nói, "Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-dao-cho-choc-tong-giam-doc-nong-tinh/2014815/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.