Từ Thánh Mẫn đi đến bên cạnh Đường Duy, lại kêu một tiếng: “Cậu đang làm gì vậy?”
Đường Duy nằm chặt từng ngón từng ngón tay một đang không ngừng run rẩy của mình.
Cậu thở phi phò, dường như làm như vậy là có thể khiến chính mình bình tĩnh lại.
“Đi rồi à?”
Từ Thánh Mân duỗi tay lắc lắc ở trước mặt Đường Duy: “Bạc Nhan đi rồi?”
Bốn chữ ‘Bạc Nhan đi rồi này cứ như là đã đâm chọc đến chỗ nào đó của Đường Duy, thái độ của cậu cực kỳ kịch liệt: “Đâu có liên quan gì tới tôi!”
“Cậu…..
Từ Thánh Mẫn ngây ngẩn cả người.
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi chút, hắn là Lam Thất Thất đã mang Bạc Nhan đi rồi đúng không?
Đường Duy cần rằng: “Đúng.”
“Vẻ mặt này của cậu…… Từ Thánh Mẫn muốn đi vô vỗ bả vai của Đường Duy, lại bị cậu hất ra ngay lập tức, Từ Thánh Mẫn chặc lưỡi: “Làm gì vậy? Nổi khùng cái gì mà khùng điên, làm sao mà bày ra cái dáng vẻ muốn giết người thế
Đường Duy nghe anh ta nói như vậy, thôi trưng ra vẻ mặt của mình nữa.
“Đi rồi, chẳng vui chút nào cả.
“Không phải cậu hôm nay không đến à?” Từ Thánh Mẫn cười nhạo: “Đã nói là giao mọi việc cho tôi và Lam Thất Thất, làm sao mà vẫn đến đây thế? Lo lắng cho Bạc Nhan à?”
“Tôi lo lắng cho cô ta?” Đường Duy cứ như là đang nghe được một câu chuyện cười vậy, đi theo Từ Thánh Mán vào bãi đỗ xe: “Tôi chỉ đến đây để nhìn bộ dạng buồn cười của cô ta mà thôi.
“Để chế giêu a?” Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691521/chuong-1335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.