Đường Duy nghe Bạc Nhan gào lên như vậy thì tức giận bốc lên ngùn ngụt không kìm chế nổi: “Cô lấy tôi so sánh với loại người Diệp Tiêu? Anh ta có xứng?”
Mặc cho chuyện này cũng đã xảy ra rồi, nhưng chuyện Đường Duy quan tâm nhất vẫn là mặt mũi của cậu.
Bạc Nhan cứng họng không nói được gì, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của Đường Duy, cảm thấy cả cơ thể lạnh buốt như băng, họng không phát ra được âm thanh nào cả.
Đường Duy nhặt quần áo của Bạc Nhan ở dưới đất lên, sau đó trùm lên đầu cô, vỗ vỗ vài cái: “Mặc quần áo cho tử tế lại đi, tôi đi trước.”
Tôi đi trước. Cậu tuyệt tình quay người bỏ đi, để lại một đống tàn cuộc cho cô phải đối mặt.
Bạc Nhan không kìm nổi bản thân, lú Đường Duy đóng cửa lại bỏ đi thì cô cầm cái gạt tàn thuốc lá trên tủ đầu giường, dùng hết sức ném, kèm theo đó là giọng nói khàn đặc: “Cút đi! Muốn cút thì cút xa một chút, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Mỗi một lần…lúc bắt đầu lại cuộc sống mới, thì cậu lại lặng lẽ như không phá vỡ sóng yên biển lặng, nhưng tháng ngày tốt đẹp. của cô.
Cậu ta là ma quỷ hả? Đường Duy, anh là ma quỷ sao?
Đường Duy như nghe được những lời kêu gào trong sâu thẳm lòng cô, quay người lại, hai mắt người đàn ông đen nháy, cứng rắn nhìn khóa Bạc Nhan lại.
Bầu không khí cứ căng thẳng mà thâm trầm như vậy, thời gian cứ như dừng lại, sau đó Đường Duy vẫn chọn rời đi, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691509/chuong-1323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.