Giọng nói của Đường Duy trở nên lạnh lẽo, nó khiến người ta rét buốt gan buốt tủy, rõ ràng cậu đang cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào cả, thậm chí còn mang theo sự hận không thể róc xương lột da Bạc Nhan: “Cố ý tỏ ra mạnh mẽ để khiến tôi cảm thân em hoàn toàn đã khác trước kia, cách nghĩ như này đúng thật là nực cười, ngây thơ quá đấy.”
Sắc mặt Bạc Nhan tái mét, sau đó cô bắt đầu run lên kịch liệt.
Cô đứng ở đó, bị Đường Duy dùng lực rất mạnh ép vào tường, lại còn bị một tay anh ấn lại, căn bản không có cách nào cử động. Chỉ cần có người đi qua nơi này, cô mà vùng vẫy một cái, trạng thái khiến người ta suy nghĩ sâu xa của hai người sẽ bị phát hiện ra ngay.
Một khi bị người khác phát hiện, những lời nói gièm pha, không tài nào tưởng tượng nổi đó có thể sẽ khiến người ta chết một cách thảm hại.
Bạc Nhan cử động một cái, gần như là muốn đẩy Đường Duy ra: “Anh buông tôi ra, có người đi tới chỗ này thì làm sao…
Đường Duy cười cười. “Ợ? Em còn biết sợ cơ à? Tôi còn tưởng dáng vẻ vừa rồi của em là dáng vẻ không sợ cái gì hết nữa chứ.”
Lông mi Bạc Nhân run lên lo sợ, cô cắn răng nghiến lợi, cảm giác đau đơn chưa xót bắt đầu trào lên. Đường Duy ép người quá đáng như vậy, sao cô có thể khuất phục được? “Vậy anh cứ tiếp tục duy trì như thế này đi.”
Bạc Nhan nói xong lời này thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691348/chuong-1162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.