“Không cần phải nói lí do nữa.” Nghe thấy lí do bố ruột của mình chất vấn, đánh người, Đường Duy liếc mắt nhìn: “Chỉ là nhìn thấy Nguyễn Tấn liền thấy khó chịu.
Bạc Dạ không thở không ra hơi, anh vừa định tiếp tục giáo huấn Đường Duy ngày càng kiêu ngạo này thì liền nhìn thấy có một người từ phía đối diện đi tới, lại còn chào hỏi anh một tiếng: “Chú Bạc, một mình chủ ở đây sao?”
Bạc Nhan đi từ góc tối qua, trên mặt vẫn còn nở nụ cười, trong tay cầm một cốc nước cam sắp uống hết, rõ ràng vừa nãy khi chào hỏi vô số người, cô đã chạm tứ tung khiến nước bị văng ra ngoài không ít. Cô vốn định tìm nơi không có người để yên tĩnh một chút, không ngờ ở trong góc mà cũng gặp phải Bạc Dạ.
Lại còn có cả Đường Duy ở bên cạnh anh nữa.
Bước chân của Bạc Nhan đột nhiên dừng lại, trên mặt đột nhiên hiện lên biểu cảm không biết nên bày ra dáng vẻ gì, cô cứ thế duy trì nụ cười vô cùng lúng túng. Một, hai giây sau, cô đã khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu, cười đi lên phía trước: “Còn cả Đường Duy nữa, anh cũng ở đây à?”
Bạc Dạ không hiểu thái độ của Bạc Nhan lầm, đây… đây thật sự là buông xuống được rồi sao? Anh còn tưởng khi hai người họ gặp nhau sẽ lại xảy ra vụ đao kiếm nảy lửa nào đó nữa.
Không ngờ thái độ của Bạc Nhan lại bình tĩnh như vậy, người làm bậc trên như anh chỉ có thể đứng đó gật đầu, Bạc Dạ vẫy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-cua-bao-bao-la-tong-tai-kho-doi-pho-con-thien-tai-va-bo-tong-tai/691347/chuong-1161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.